Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 5:
Hồ Lục Nguyệt
26/06/2024
Các trò chơi giải trí trong công viên Bôn Long là độc nhất ở Tinh Thị nên đặc biệt được trẻ em yêu thích, cứ đến cuối tuần là đông nghịt người. Em bé muốn ngồi máy bay xoay vòng quanh nên Chu Xảo Tú bảo Mai Mai trông em bé ở một bên, còn mình xếp hàng mua vé. Mười mấy phút sau mua được vé, cô quay lại thì không thấy hai đứa trẻ đâu.
Chu Xảo Tú sợ đến mất hồn mất vía, tìm khắp nơi trong đám đông ồn ào, cuối cùng thì tìm thấy Mai Mai nhưng em bé thì mất tích.
Trái tim người mẹ như bị bóp nát, Chu Xảo Tú vừa nói vừa rơi nước mắt: "Em bé mới ba tuổi, không biết đường về nhà, em nói xem nó có thể chạy đi đâu? Lúc mua vé, tôi đã dặn Mai Mai không được buông tay em gái, cứ ở nguyên một chỗ đừng nhúc nhích, ai ngờ quay đi quay lại đã không thấy đâu!
Người ngoài đều nói là bị bắt cóc, tôi cũng đã báo cảnh sát rồi nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy Mai Mai không ổn. Nó đã mười một tuổi, đi học đều có thể tự đi thì làm sao lại trông không em gái mình được? Em bé rất ngoan, nếu không phải Mai Mai trông thì nó sẽ không đi lung tung."
Triệu Hướng Vãn ngắt lời Chu Xảo Tú, bình tĩnh hỏi: "Cảnh sát đã hỏi Mai Mai chưa? Con bé nói thế nào?"
"Con bé nói lúc đó mải mê xem máy bay xoay vòng nên không biết lúc nào em gái buông tay mình, đến khi phát hiện em gái mất tích thì hoảng quá quên mất không nói với tôi, cứ cắm đầu cắm cổ đi tìm khắp nơi. Nó cứ khóc mãi, khóc mãi nên không thể cung cấp được một manh mối nào hữu ích. Lão Hứa trách tôi không nên đổ lỗi cho trẻ con, bình thường Mai Mai rất tốt với em gái, em gái mất tích thì nó lo hơn ai hết nhưng mà..."
Chu Xảo Tú dừng bước đột ngột, ánh mắt hơi đờ đẫn.
[Mình có phải điên rồi không! Mình đã mất một đứa con, chẳng lẽ còn muốn mất thêm một đứa nữa sao? May mắn lắm Mai Mai mới không bị bắt cóc, mình lại nghi ngờ con bé cố ý làm lạc mất em gái sao? Bình thường nó đối xử với em bé tốt biết bao, có đồ ăn ngon, đồ chơi hay ho gì là nghĩ đến em gái đầu tiên, chơi với em gái còn kiên nhẫn hơn cả mình. Đúng rồi, sao mình lại nghi ngờ chứ? Chẳng lẽ chỉ vì nó không phải con ruột của mình sao?]
Triệu Hướng Vãn nghe thấy tiếng đấu tranh trong lòng cô cũng không nói thêm gì. Bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm, Mai Mai cố ý hay vô ý, chỉ cần hỏi là sẽ biết ngay.
Chu Xảo Tú từ từ lấy lại bình tĩnh, nói với Triệu Hướng Vãn: "Hôm nay lão Hứa dẫn đội cảnh sát đi khắp công viên Bôn Long, còn cử người canh ở ga tàu, bến xe, tim tôi như lửa đốt, tôi cầu xin Mai Mai nghĩ lại xem, nghĩ xem có gặp người lạ nào không, có để ý em bé chạy đi đâu không nhưng nó chỉ biết khóc!"
Khóc? Có lẽ là vì hối hận, có lẽ là để trốn tránh, có lẽ là để che giấu cảm xúc thật.
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lóe lên, chỉ vào một cô bé mặc váy hoa đang đứng ở bồn hoa cạnh tòa nhà chung cư: "Đó là Mai Mai?"
Chưa đợi Chu Xảo Tú trả lời, cô bé như một chú bướm bay đến, nhào vào lòng Chu Xảo Tú, nức nở nói: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Con sợ quá!"
Chu Xảo Tú sợ đến mất hồn mất vía, tìm khắp nơi trong đám đông ồn ào, cuối cùng thì tìm thấy Mai Mai nhưng em bé thì mất tích.
Trái tim người mẹ như bị bóp nát, Chu Xảo Tú vừa nói vừa rơi nước mắt: "Em bé mới ba tuổi, không biết đường về nhà, em nói xem nó có thể chạy đi đâu? Lúc mua vé, tôi đã dặn Mai Mai không được buông tay em gái, cứ ở nguyên một chỗ đừng nhúc nhích, ai ngờ quay đi quay lại đã không thấy đâu!
Người ngoài đều nói là bị bắt cóc, tôi cũng đã báo cảnh sát rồi nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy Mai Mai không ổn. Nó đã mười một tuổi, đi học đều có thể tự đi thì làm sao lại trông không em gái mình được? Em bé rất ngoan, nếu không phải Mai Mai trông thì nó sẽ không đi lung tung."
Triệu Hướng Vãn ngắt lời Chu Xảo Tú, bình tĩnh hỏi: "Cảnh sát đã hỏi Mai Mai chưa? Con bé nói thế nào?"
"Con bé nói lúc đó mải mê xem máy bay xoay vòng nên không biết lúc nào em gái buông tay mình, đến khi phát hiện em gái mất tích thì hoảng quá quên mất không nói với tôi, cứ cắm đầu cắm cổ đi tìm khắp nơi. Nó cứ khóc mãi, khóc mãi nên không thể cung cấp được một manh mối nào hữu ích. Lão Hứa trách tôi không nên đổ lỗi cho trẻ con, bình thường Mai Mai rất tốt với em gái, em gái mất tích thì nó lo hơn ai hết nhưng mà..."
Chu Xảo Tú dừng bước đột ngột, ánh mắt hơi đờ đẫn.
[Mình có phải điên rồi không! Mình đã mất một đứa con, chẳng lẽ còn muốn mất thêm một đứa nữa sao? May mắn lắm Mai Mai mới không bị bắt cóc, mình lại nghi ngờ con bé cố ý làm lạc mất em gái sao? Bình thường nó đối xử với em bé tốt biết bao, có đồ ăn ngon, đồ chơi hay ho gì là nghĩ đến em gái đầu tiên, chơi với em gái còn kiên nhẫn hơn cả mình. Đúng rồi, sao mình lại nghi ngờ chứ? Chẳng lẽ chỉ vì nó không phải con ruột của mình sao?]
Triệu Hướng Vãn nghe thấy tiếng đấu tranh trong lòng cô cũng không nói thêm gì. Bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm, Mai Mai cố ý hay vô ý, chỉ cần hỏi là sẽ biết ngay.
Chu Xảo Tú từ từ lấy lại bình tĩnh, nói với Triệu Hướng Vãn: "Hôm nay lão Hứa dẫn đội cảnh sát đi khắp công viên Bôn Long, còn cử người canh ở ga tàu, bến xe, tim tôi như lửa đốt, tôi cầu xin Mai Mai nghĩ lại xem, nghĩ xem có gặp người lạ nào không, có để ý em bé chạy đi đâu không nhưng nó chỉ biết khóc!"
Khóc? Có lẽ là vì hối hận, có lẽ là để trốn tránh, có lẽ là để che giấu cảm xúc thật.
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lóe lên, chỉ vào một cô bé mặc váy hoa đang đứng ở bồn hoa cạnh tòa nhà chung cư: "Đó là Mai Mai?"
Chưa đợi Chu Xảo Tú trả lời, cô bé như một chú bướm bay đến, nhào vào lòng Chu Xảo Tú, nức nở nói: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Con sợ quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.