Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 12: Tiệm Này Đi
Hồ Lục Nguyệt
28/08/2024
Triệu Hướng Vãn kéo cô ấy lại, lắc đầu: "Cô giáo, đừng vội, chúng ta tìm hết các tiệm hạt dưa rồi hẵng gõ cửa."
Hai người nhanh chóng đi một vòng, trong hẻm nhỏ có tổng cộng ba tiệm hạt dưa.
Triệu Hướng Vãn chỉ vào tiệm gần cổng nhất: "Tiệm này đi.". Trước cửa tiệm có đặt một cái chổi lau nhà, đến gần ngửi thấy một mùi chua như sữa, dường như là mùi từ một đứa bé.
Trong lòng Chu Xảo Tú vô cùng lo lắng, nghe cô nói là cửa tiệm này, cô ấy không nghĩ nhiều mà bước tới gõ cửa ngay.
Những cửa tiệm kiểu cũ đều có cửa được đóng bằng các tấm ván gỗ, phía trước là cửa tiệm, phía sau là nơi ở. Ban đầu tiếng gõ cửa không lớn, bên trong không có chút động tĩnh nào, Chu Xảo Tú buộc phải gõ cửa mạnh hơn.
"Gâu! Gâu! Gâu gâu!" Một loạt tiếng chó sủa vang lên, con hẻm bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
"Cót két…" Một người ở đối diện mở cửa, một người đàn ông khoác áo ngoài tức giận quát: "Đêm hôm khuya khoắt, gây ồn ào gì chứ!"
Chu Xảo Tú không để ý đến người khác, tiếp tục gõ cửa mạnh hơn.
Cuối cùng, một chút ánh sáng lọt ra từ khe cửa, tiếng dép lê lẹp xẹp từ bên trong vang lên, giọng một người phụ nữ vang lên từ phía sau cánh cửa: "Đã đóng cửa rồi, có chuyện gì thì mai hãy đến."
Tim Chu Xảo Tú đập ngày càng nhanh, cô ấy im lặng không nói gì, tay nắm chặt thành quyền, gõ mạnh vào tấm gỗ.
Tấm gỗ bị đập kêu vang lên, ông chủ tiệm giày ở đối diện bực mình đến phát điên, hét to: "Mau mở cửa đi, có chuyện gì thì nói, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi!"
Cuối cùng, một tấm ván gỗ được dỡ xuống, dưới ánh sáng mờ mờ, một người phụ nữ trung niên với tóc rối bời thò đầu ra, ngáp ngắn ngáp dài hỏi: "Ai đó, có chuyện gì vậy?"
Triệu Hướng Vãn nhìn kỹ xung quanh, nhanh chóng vươn tay ra, nắm chặt lấy cổ tay đối phương, nghiêm giọng hỏi: "Đứa bé ở đâu?!"
Người phụ nữ bất ngờ bị Triệu Hướng Vãn bắt lấy cánh tay, hoảng hốt, cố gắng thoát khỏi tay cô, vừa giãy giụa vừa hỏi: "Cô làm gì vậy?! Cướp à?!"
Triệu Hướng Vãn lấy thẻ sinh viên từ túi ra, giơ lên: "Chúng tôi là sinh viên Đại học Công an, đứa bé gái mà bà đưa về nhà hôm nay đâu?"
Thẻ sinh viên Đại học Công an Tỉnh Hương có nền xanh chữ trắng, huy hiệu hình khiên vàng ở trung tâm nổi bật dưới ánh đèn mờ, tạo ra một sức mạnh cảnh báo uy nghiêm tự nhiên.
Người phụ nữ chỉ là một tiểu thương, đâu phân biệt nổi giữa sinh viên Đại học Công an và cảnh sát, vừa thấy cô lấy thẻ ra thì đồng tử liền co lại, sắc mặt lập tức tái nhợt, môi run rẩy quay đầu vào trong nhà gọi: "Lão Ngô, Lão Ngô, anh mau ra đây."
[Chết tiệt, sao lại bị phát hiện rồi? Con bé này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại khóc quá nhiều, khó khăn lắm mới pha được chút rượu vào sữa để dỗ cho nó ngủ, sao cảnh sát lại đến tìm rồi?]
Tim Triệu Hướng Vãn chấn động, pha rượu vào sữa? Trẻ ba tuổi uống rượu sẽ gây hại cho cơ thể, sao bà ta dám làm vậy?
Triệu Hướng Vãn tăng thêm lực tay, người phụ nữ đau đớn nghiến răng kêu lên thảm thiết: "Đau, đau, đau quá..."
Triệu Hướng Vãn xuất thân từ gia đình nông dân, từ khi sáu tuổi đã đứng trên ghế nhỏ để với lên bếp nấu ăn. Những con lợn trong nhà đều do cô chăm sóc, mỗi ngày xách hai thùng cám lợn nặng trĩu đi nhanh như bay, từ đó rèn luyện được một thân thể cực kỳ khỏe mạnh.
Hai người nhanh chóng đi một vòng, trong hẻm nhỏ có tổng cộng ba tiệm hạt dưa.
Triệu Hướng Vãn chỉ vào tiệm gần cổng nhất: "Tiệm này đi.". Trước cửa tiệm có đặt một cái chổi lau nhà, đến gần ngửi thấy một mùi chua như sữa, dường như là mùi từ một đứa bé.
Trong lòng Chu Xảo Tú vô cùng lo lắng, nghe cô nói là cửa tiệm này, cô ấy không nghĩ nhiều mà bước tới gõ cửa ngay.
Những cửa tiệm kiểu cũ đều có cửa được đóng bằng các tấm ván gỗ, phía trước là cửa tiệm, phía sau là nơi ở. Ban đầu tiếng gõ cửa không lớn, bên trong không có chút động tĩnh nào, Chu Xảo Tú buộc phải gõ cửa mạnh hơn.
"Gâu! Gâu! Gâu gâu!" Một loạt tiếng chó sủa vang lên, con hẻm bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
"Cót két…" Một người ở đối diện mở cửa, một người đàn ông khoác áo ngoài tức giận quát: "Đêm hôm khuya khoắt, gây ồn ào gì chứ!"
Chu Xảo Tú không để ý đến người khác, tiếp tục gõ cửa mạnh hơn.
Cuối cùng, một chút ánh sáng lọt ra từ khe cửa, tiếng dép lê lẹp xẹp từ bên trong vang lên, giọng một người phụ nữ vang lên từ phía sau cánh cửa: "Đã đóng cửa rồi, có chuyện gì thì mai hãy đến."
Tim Chu Xảo Tú đập ngày càng nhanh, cô ấy im lặng không nói gì, tay nắm chặt thành quyền, gõ mạnh vào tấm gỗ.
Tấm gỗ bị đập kêu vang lên, ông chủ tiệm giày ở đối diện bực mình đến phát điên, hét to: "Mau mở cửa đi, có chuyện gì thì nói, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi!"
Cuối cùng, một tấm ván gỗ được dỡ xuống, dưới ánh sáng mờ mờ, một người phụ nữ trung niên với tóc rối bời thò đầu ra, ngáp ngắn ngáp dài hỏi: "Ai đó, có chuyện gì vậy?"
Triệu Hướng Vãn nhìn kỹ xung quanh, nhanh chóng vươn tay ra, nắm chặt lấy cổ tay đối phương, nghiêm giọng hỏi: "Đứa bé ở đâu?!"
Người phụ nữ bất ngờ bị Triệu Hướng Vãn bắt lấy cánh tay, hoảng hốt, cố gắng thoát khỏi tay cô, vừa giãy giụa vừa hỏi: "Cô làm gì vậy?! Cướp à?!"
Triệu Hướng Vãn lấy thẻ sinh viên từ túi ra, giơ lên: "Chúng tôi là sinh viên Đại học Công an, đứa bé gái mà bà đưa về nhà hôm nay đâu?"
Thẻ sinh viên Đại học Công an Tỉnh Hương có nền xanh chữ trắng, huy hiệu hình khiên vàng ở trung tâm nổi bật dưới ánh đèn mờ, tạo ra một sức mạnh cảnh báo uy nghiêm tự nhiên.
Người phụ nữ chỉ là một tiểu thương, đâu phân biệt nổi giữa sinh viên Đại học Công an và cảnh sát, vừa thấy cô lấy thẻ ra thì đồng tử liền co lại, sắc mặt lập tức tái nhợt, môi run rẩy quay đầu vào trong nhà gọi: "Lão Ngô, Lão Ngô, anh mau ra đây."
[Chết tiệt, sao lại bị phát hiện rồi? Con bé này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại khóc quá nhiều, khó khăn lắm mới pha được chút rượu vào sữa để dỗ cho nó ngủ, sao cảnh sát lại đến tìm rồi?]
Tim Triệu Hướng Vãn chấn động, pha rượu vào sữa? Trẻ ba tuổi uống rượu sẽ gây hại cho cơ thể, sao bà ta dám làm vậy?
Triệu Hướng Vãn tăng thêm lực tay, người phụ nữ đau đớn nghiến răng kêu lên thảm thiết: "Đau, đau, đau quá..."
Triệu Hướng Vãn xuất thân từ gia đình nông dân, từ khi sáu tuổi đã đứng trên ghế nhỏ để với lên bếp nấu ăn. Những con lợn trong nhà đều do cô chăm sóc, mỗi ngày xách hai thùng cám lợn nặng trĩu đi nhanh như bay, từ đó rèn luyện được một thân thể cực kỳ khỏe mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.