Thập Niên 90 : Niên Đại Con Gái Một
Chương 13: Bày Sạp Hàng 1
Dịch Nam Tô Y
08/02/2023
Vì vậy, vừa dỡ đồ xuống, cô ấy vừa xây dựng tâm lý cho con gái trước: “Chúng ta tới chậm, nên vị trí này không được tốt lắm, con phải chuẩn bị tâm lý nhé. Không bán hết cũng không được khóc nhè đâu đấy."
Đương nhiên là Tô Dĩ Mạt sẽ không khóc nhè, cô còn an ủi lại mẹ: “Hôm nay bán không hết, chúng ta chờ đến cuối tuần đi sớm bày sạp bán."
Trương Chiêu Đệ bật cười: “Mẹ không được nghỉ cuối tuần, con tới đây một mình mẹ cũng không yên tâm."
Tô Dĩ Mạt nghĩ đến lúc đó con sẽ gọi ba đi cùng. Trương Chiêu Đệ lên tiếng rao bán: “Quần áo trẻ em cũ đây, quần áo giá rẻ đây. Quần áo giá gốc 1 đồng, giờ bán một hào; đồ mua 2 đồng, giờ bán 2 hào. Vừa rẻ vừa tiết kiệm, còn không làm tổn thương da trẻ em."
Lúc này, đám đông còn chưa xuất hiện. Hầu hết những người đến khu phố buôn bán đều là người trẻ tuổi. Những người này còn chưa kết hôn, sao có thể xem quần áo trẻ con được.
Tô Dĩ Mạt cẩn thận quan sát người đi đường, cảm thấy nơi này không thích hợp để bán đồ dùng cho trẻ em, vì vậy cô hỏi mẹ mình xem có chợ rau nào gần khu nhà ở gia đình không.
Trương Chiêu Đệ gật đầu: “Đương nhiên là có. Nhưng chợ rau là phải dậy sớm, giờ con vẫn còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn. Nếu không bán được, chờ mẹ đổi ca tối, rồi mẹ dậy sớm bày sạp."
Tô Dĩ Mạt hơi cảm động, dụi đầu vào eo mẹ, chân thành khen: "Mẹ thật tốt."
Trương Chiêu Đệ xoa xoa đầu nhỏ của con gái, nâng cao giọng rao hàng.
Đến năm giờ chiều, rất nhiều thím dì ra ngoài mua rau đi ngang qua đây, thấy sạp bày bán quần áo cũ, cũng tò mò lại gần.
Dòng người đột nhiên tăng lên, nhưng có một số lời Tô Dĩ Mạt cũng không biết có nên nói ra không. Mẹ cô có một loại nhân duyên, có thể nhanh chóng tập hợp mọi người, nhưng những người này mua đồ rất ít.
Chỉ có lưu lượng không, chứ rất ít người mua, tỷ lệ chuyển đổi thấp đáng kinh ngạc.
Tô Dĩ Mạt không quan tâm đến việc thay đổi địa điểm nữa, cứ rao hàng trước đã.
"Ai yêu, đồ cũ hả, bây giờ còn ai mặc đồ cũ nữa." Có thím ghét bỏ nói, nhưng tay vẫn không bỏ đồ xuống.
Tô Dĩ Mạt biết rõ người chọn hàng mới là người mua, cô lật trước lật sau một món quần áo sạch sẽ cho thím đó nhìn: “Đây đều là quần áo sạch sẽ cả. Nếu mua mới, ít nhất cũng phải hai ba đồng. Hơn nữa, quần áo cũ không sợ bị xước da. Bác nhìn cháu cọ này, da không bị đỏ gì cả." Vừa nói, cô vừa chà sát quần áo vào trên tay mấy cái.
"Của các cháu là quần áo con gái, nhà bác sinh cháu trai." Bà thím nhân lấy quần áo, quả là sạch thật, cũng không làm tổn thương da, nhưng ngoài miệng vẫn bắt bẻ.
Tô Dĩ Mạt cười nói: “Quần áo trẻ con nào phân rõ giới tính như vậy. Bác có thể để số tiền tiết kiệm được đó mua chút thịt cho em trai nhỏ, như vậy em trai nhỏ cũng nhanh lớn hơn."
Trương Chiêu Đệ không khỏi kinh ngạc khi nghe thấy con gái nói rõ ràng mạch lạc đến vậy, cô ấy cũng phụ họa theo: “Đúng vậy. Quần áo chỉ cần sạch sẽ thoải mái là được, còn ăn uống bổ dưỡng mới thông minh khỏe mạnh."
Bà thím liếc nhìn Tô Dĩ Mạt: “Đứa bé này nói ngọt thật đấy."
Có vẻ bà ấy đã bị thuyết phục, lại chọn thêm mấy món, rồi trả giá yêu cầu Trương Chiêu Đệ bán rẻ hơn.
Trương Chiêu Đệ đang định bớt cho bà ấy một hào, Tô Dĩ Mạt lấy đôi giày từ bên cạnh đưa tới: “Khuyến mại cho bác đôi giày này."
Đôi giày này thế nào cũng phải đáng giá một hai hào, bà thím thấy chiếm được món hời, vui vẻ trả tiền rồi xách đồ rời đi.
Đương nhiên là Tô Dĩ Mạt sẽ không khóc nhè, cô còn an ủi lại mẹ: “Hôm nay bán không hết, chúng ta chờ đến cuối tuần đi sớm bày sạp bán."
Trương Chiêu Đệ bật cười: “Mẹ không được nghỉ cuối tuần, con tới đây một mình mẹ cũng không yên tâm."
Tô Dĩ Mạt nghĩ đến lúc đó con sẽ gọi ba đi cùng. Trương Chiêu Đệ lên tiếng rao bán: “Quần áo trẻ em cũ đây, quần áo giá rẻ đây. Quần áo giá gốc 1 đồng, giờ bán một hào; đồ mua 2 đồng, giờ bán 2 hào. Vừa rẻ vừa tiết kiệm, còn không làm tổn thương da trẻ em."
Lúc này, đám đông còn chưa xuất hiện. Hầu hết những người đến khu phố buôn bán đều là người trẻ tuổi. Những người này còn chưa kết hôn, sao có thể xem quần áo trẻ con được.
Tô Dĩ Mạt cẩn thận quan sát người đi đường, cảm thấy nơi này không thích hợp để bán đồ dùng cho trẻ em, vì vậy cô hỏi mẹ mình xem có chợ rau nào gần khu nhà ở gia đình không.
Trương Chiêu Đệ gật đầu: “Đương nhiên là có. Nhưng chợ rau là phải dậy sớm, giờ con vẫn còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn. Nếu không bán được, chờ mẹ đổi ca tối, rồi mẹ dậy sớm bày sạp."
Tô Dĩ Mạt hơi cảm động, dụi đầu vào eo mẹ, chân thành khen: "Mẹ thật tốt."
Trương Chiêu Đệ xoa xoa đầu nhỏ của con gái, nâng cao giọng rao hàng.
Đến năm giờ chiều, rất nhiều thím dì ra ngoài mua rau đi ngang qua đây, thấy sạp bày bán quần áo cũ, cũng tò mò lại gần.
Dòng người đột nhiên tăng lên, nhưng có một số lời Tô Dĩ Mạt cũng không biết có nên nói ra không. Mẹ cô có một loại nhân duyên, có thể nhanh chóng tập hợp mọi người, nhưng những người này mua đồ rất ít.
Chỉ có lưu lượng không, chứ rất ít người mua, tỷ lệ chuyển đổi thấp đáng kinh ngạc.
Tô Dĩ Mạt không quan tâm đến việc thay đổi địa điểm nữa, cứ rao hàng trước đã.
"Ai yêu, đồ cũ hả, bây giờ còn ai mặc đồ cũ nữa." Có thím ghét bỏ nói, nhưng tay vẫn không bỏ đồ xuống.
Tô Dĩ Mạt biết rõ người chọn hàng mới là người mua, cô lật trước lật sau một món quần áo sạch sẽ cho thím đó nhìn: “Đây đều là quần áo sạch sẽ cả. Nếu mua mới, ít nhất cũng phải hai ba đồng. Hơn nữa, quần áo cũ không sợ bị xước da. Bác nhìn cháu cọ này, da không bị đỏ gì cả." Vừa nói, cô vừa chà sát quần áo vào trên tay mấy cái.
"Của các cháu là quần áo con gái, nhà bác sinh cháu trai." Bà thím nhân lấy quần áo, quả là sạch thật, cũng không làm tổn thương da, nhưng ngoài miệng vẫn bắt bẻ.
Tô Dĩ Mạt cười nói: “Quần áo trẻ con nào phân rõ giới tính như vậy. Bác có thể để số tiền tiết kiệm được đó mua chút thịt cho em trai nhỏ, như vậy em trai nhỏ cũng nhanh lớn hơn."
Trương Chiêu Đệ không khỏi kinh ngạc khi nghe thấy con gái nói rõ ràng mạch lạc đến vậy, cô ấy cũng phụ họa theo: “Đúng vậy. Quần áo chỉ cần sạch sẽ thoải mái là được, còn ăn uống bổ dưỡng mới thông minh khỏe mạnh."
Bà thím liếc nhìn Tô Dĩ Mạt: “Đứa bé này nói ngọt thật đấy."
Có vẻ bà ấy đã bị thuyết phục, lại chọn thêm mấy món, rồi trả giá yêu cầu Trương Chiêu Đệ bán rẻ hơn.
Trương Chiêu Đệ đang định bớt cho bà ấy một hào, Tô Dĩ Mạt lấy đôi giày từ bên cạnh đưa tới: “Khuyến mại cho bác đôi giày này."
Đôi giày này thế nào cũng phải đáng giá một hai hào, bà thím thấy chiếm được món hời, vui vẻ trả tiền rồi xách đồ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.