Thập Niên 90 : Niên Đại Con Gái Một
Chương 48: Cách Kiếm Tiền 3
Dịch Nam Tô Y
08/02/2023
Trương Chiêu Đệ nhanh chóng bị những logic có cơ sở của anh thuyết phục, vui vẻ như trúng sổ số, lúc đứng lên đi mấy bước, lúc lại ngồi xuống: “Chúng ta may mắn thật đấy, anh nói xem, chúng ta nên bồi dưỡng thế nào?"
Chưa nói đến chuyên bọn họ chưa từng nuôi dạy thiên tài, đến thấy còn chưa từng thấy. Chỉ số thông minh của mọi người xung quanh họ đều rất bình thường. Lấy xưởng trưởng Đặng làm ví dụ đi, anh ấy tốt nghiệp từ đại học Bắc Kinh, nhưng bọn họ không nghĩ xưởng trưởng Đặng thông minh hơn bọn họ bao nhiêu. Loại người gặp qua là không thể quên được lại càng không có. Loại thiên tài chỉ tồn tại trong phim hạ xuống nhà bọn họ sao? Sao bọn họ cứ có cảm giác không chân thật.
Tô Ái Quốc ra hiệu cho cô ấy yên tâm đừng nóng vội: “Thiên tài rất dễ đào tạo. Bây giờ con bé đang có hứng thú với cờ tướng, chúng ta cứ khuyến khích con bé chơi cờ tướng đi. Chờ con bé đánh cờ giỏi hơn, anh sẽ đưa con bé đi đăng ký học, sau này trở thành kỳ thủ nghiệp dư cũng được."
Trương Chiêu Đệ không biết gì về chơi cờ tướng, điều cô ấy quan tâm khác hẳn với chồng. cô ấy vội vàng hỏi: “Vậy học tập thì sao? Điều này mới là quan trọng nhất."
Làm kỳ thủ nghiệp dư không sao cả, nhưng nếu bảo dựa vào nó ăn cơm là điều không thể. Tốt hơn hết là vẫn nên thi Thanh Hoa đại học Bắc Kinh. Sinh viên tốt nghiệp tức hai trường đại học này đều được mọi người đánh giá rất cao.
Tô Ái Quốc gật đầu: “Đương nhiên là phải chú ý đến việc học rồi, khi nào em mượn sách giáo khoa đi, để anh dạy con bé. Lấy đầu óc của con gái anh, anh bảo đảm sẽ dạy được."
Trương Chiêu Đệ nói không thành vấn đề, chỉ là mượn một bộ sách thôi mà, rất đơn giản.
Cô ấy vẫn rất kích động, đi vòng quanh bàn mấy vòng, cô ấy không có cách nào bình tĩnh lại được. Nếu con gái thật sự thi đỗ Thanh Hoa đại học Bắc Kinh, tương lai con gái cũng có thể làm xưởng trưởng giống như xưởng trưởng Đặng, dưới một người, trên ba nghìn người. Uy phong lẫm lẫm, đánh bại hết đám đàn ông.
Hắc hắc hắc, con gái cô ấy là thiên tài. Sao trước kia cô ấy không nhận ra con gái rất thông minh chứ, ngược lại là thấy con gái thường xuyên đãng trí, đã dặn đi dặn lại là đừng ra ngoài sống nghịch nước, con bé gật đầu đồng ý với cô ấy, nhưng sau đó lại ném chuyện này ra sau đầu.
Nghĩ tới đây, cô ấy đột nhiên hỏi: “lần trước con bé rơi xuống nước, giờ đầu óc trở nên thông minh hơn. Đúng là không thể nào hiểu nổi."
Thấy vợ nói năng không mạch lạc, Tô Ái Quốc không khỏi bật cười: “Rơi xuống nước sao thông minh lên được. Anh chỉ từng nghe đầu óc úng nước là để mắng kẻ ngốc thôi."
Trương Chiêu Đệ bị anh ấy nghi ngờ cũng không tức giận, cô ấy thấy chuyện này quá kỳ ảo: “Vậy anh nói xem, tại sao con gái đột nhiên trở thành thiên tài "
"Đột nhiên bao giờ? Lúc trước chúng ta có dạy con bé học chữ đâu. Có thể là lúc trước con bé đã như thế này rồi, chỉ là chúng ta bận đi làm, nên mới không phát hiện ra mà thôi."
Trương Chiêu Đệ cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng đúng thật. Cô ấy thường chỉ quan tâm xem con gái ăn có no không, mặc có bị lạnh không, có bị va đập vào đâu không, chứ chưa từng quan tâm đến việc học của con gái. Đương nhiên, chủ yếu là con gái mới đang học nhà trẻ.
Cô ấy giận dỗi lườm chồng: “Anh còn nói được à. Nếu không phải tại anh suốt ngày chỉ lo chơi cờ tướng, chắc sẽ không đến mức bây giờ mới phát hiện ra thiên phú của con gái."
Tô Ái Quốc ngoan ngoãn nhận sai. Về điểm này, thật sự không thể trách vợ anh được, vợ anh mù chữ, mình không biết chữ thì sao day được con gái.
Chưa nói đến chuyên bọn họ chưa từng nuôi dạy thiên tài, đến thấy còn chưa từng thấy. Chỉ số thông minh của mọi người xung quanh họ đều rất bình thường. Lấy xưởng trưởng Đặng làm ví dụ đi, anh ấy tốt nghiệp từ đại học Bắc Kinh, nhưng bọn họ không nghĩ xưởng trưởng Đặng thông minh hơn bọn họ bao nhiêu. Loại người gặp qua là không thể quên được lại càng không có. Loại thiên tài chỉ tồn tại trong phim hạ xuống nhà bọn họ sao? Sao bọn họ cứ có cảm giác không chân thật.
Tô Ái Quốc ra hiệu cho cô ấy yên tâm đừng nóng vội: “Thiên tài rất dễ đào tạo. Bây giờ con bé đang có hứng thú với cờ tướng, chúng ta cứ khuyến khích con bé chơi cờ tướng đi. Chờ con bé đánh cờ giỏi hơn, anh sẽ đưa con bé đi đăng ký học, sau này trở thành kỳ thủ nghiệp dư cũng được."
Trương Chiêu Đệ không biết gì về chơi cờ tướng, điều cô ấy quan tâm khác hẳn với chồng. cô ấy vội vàng hỏi: “Vậy học tập thì sao? Điều này mới là quan trọng nhất."
Làm kỳ thủ nghiệp dư không sao cả, nhưng nếu bảo dựa vào nó ăn cơm là điều không thể. Tốt hơn hết là vẫn nên thi Thanh Hoa đại học Bắc Kinh. Sinh viên tốt nghiệp tức hai trường đại học này đều được mọi người đánh giá rất cao.
Tô Ái Quốc gật đầu: “Đương nhiên là phải chú ý đến việc học rồi, khi nào em mượn sách giáo khoa đi, để anh dạy con bé. Lấy đầu óc của con gái anh, anh bảo đảm sẽ dạy được."
Trương Chiêu Đệ nói không thành vấn đề, chỉ là mượn một bộ sách thôi mà, rất đơn giản.
Cô ấy vẫn rất kích động, đi vòng quanh bàn mấy vòng, cô ấy không có cách nào bình tĩnh lại được. Nếu con gái thật sự thi đỗ Thanh Hoa đại học Bắc Kinh, tương lai con gái cũng có thể làm xưởng trưởng giống như xưởng trưởng Đặng, dưới một người, trên ba nghìn người. Uy phong lẫm lẫm, đánh bại hết đám đàn ông.
Hắc hắc hắc, con gái cô ấy là thiên tài. Sao trước kia cô ấy không nhận ra con gái rất thông minh chứ, ngược lại là thấy con gái thường xuyên đãng trí, đã dặn đi dặn lại là đừng ra ngoài sống nghịch nước, con bé gật đầu đồng ý với cô ấy, nhưng sau đó lại ném chuyện này ra sau đầu.
Nghĩ tới đây, cô ấy đột nhiên hỏi: “lần trước con bé rơi xuống nước, giờ đầu óc trở nên thông minh hơn. Đúng là không thể nào hiểu nổi."
Thấy vợ nói năng không mạch lạc, Tô Ái Quốc không khỏi bật cười: “Rơi xuống nước sao thông minh lên được. Anh chỉ từng nghe đầu óc úng nước là để mắng kẻ ngốc thôi."
Trương Chiêu Đệ bị anh ấy nghi ngờ cũng không tức giận, cô ấy thấy chuyện này quá kỳ ảo: “Vậy anh nói xem, tại sao con gái đột nhiên trở thành thiên tài "
"Đột nhiên bao giờ? Lúc trước chúng ta có dạy con bé học chữ đâu. Có thể là lúc trước con bé đã như thế này rồi, chỉ là chúng ta bận đi làm, nên mới không phát hiện ra mà thôi."
Trương Chiêu Đệ cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng đúng thật. Cô ấy thường chỉ quan tâm xem con gái ăn có no không, mặc có bị lạnh không, có bị va đập vào đâu không, chứ chưa từng quan tâm đến việc học của con gái. Đương nhiên, chủ yếu là con gái mới đang học nhà trẻ.
Cô ấy giận dỗi lườm chồng: “Anh còn nói được à. Nếu không phải tại anh suốt ngày chỉ lo chơi cờ tướng, chắc sẽ không đến mức bây giờ mới phát hiện ra thiên phú của con gái."
Tô Ái Quốc ngoan ngoãn nhận sai. Về điểm này, thật sự không thể trách vợ anh được, vợ anh mù chữ, mình không biết chữ thì sao day được con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.