Thập Niên 90: Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh Đẹp
Chương 21: Cháu Gái Vợ 1
Hoán Nhược Quân
19/07/2023
“Chào chú nhỏ.” Cô nói: “Cháu là Bạch Thanh.”
Phó viện trưởng Lý nhìn sang Lâm Bạch Thanh rồi lại nhìn sang Cố Bồi: “Tôi không ngờ hai người lại biết nhau đấy.”
Thật ra Cố Bồi không hề quen Lâm Bạch Thanh, anh vừa từ nước ngoài về, ba tháng trước mới đến nhà họ Cố có một lần.
Đến để tham dự lễ tang của bác cả Cố Minh.
Trong lễ tang có một cô gái mặc áo tang, ngoan ngoãn ngồi đó, trưng bộ mặt sợ hãi, hai hàng nước mắt rưng rưng gọi anh là chú nhỏ, anh còn cho rằng cô là con gái vẫn còn đang đi học của anh em họ nào nữa.
Nên chỉ gật đầu rồi thôi.
Còn về Lâm Bạch Thanh – học trò của bác cả, người đang chọn chồng rốt cuộc là ai thì anh không quan tâm.
Còn chuyện của Linh Đan Đường và Lâm Bạch Thanh chọn chồng, mặc dù người lớn trong nhà đã từng nói với anh nhưng anh lại không hứng thú với trung y, cũng không quan tâm, thêm vào đó là đứa cháu trai mời anh đến rất phiền nên anh dứt khoát từ chối tham dự.
Nhưng ngay lúc nãy, trong đám đông Cố Bồi thấy cô bé mình từng gặp ở tang lễ đang cho bệnh nhân bị nhồi máu não uống thuốc An Cung Ngưu Hoàn rồi lấy máu, tay nghề vừa thành thạo vừa lão luyện, cẩn thận và tự tin, là cách làm của một bác sĩ giỏi.
Đúng vậy, Cố Bồi đã xem hết cả quá trình, nhìn thấy cô đã kéo lại mạng người đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết về thế nào.
Còn thuốc An Cung Ngưu Hoàn mà cô dùng là của Linh Đan Đường, dùng trung y chẩn đoán huyết áp, kiểm tra nhồi máu não cũng chỉ có bác sĩ có kinh nghiệm phong phú như Cố Minh mới có năng lực đó.
Cố Bồi suy nghĩ một lúc, lúc này mới hiểu ra: Cho nên cô bé mặc bộ đồ màu trắng, trông cứ như học sinh cấp ba trong tang lễ chính là Lâm Bạch Thanh chuẩn bị chọn chồng sao?
Lúc đó anh còn cho rằng quá lắm cô cũng chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi, nào ngờ cô đã sắp gả chồng luôn rồi à?
Thật ra nếu nhìn kỹ lại thì mặc dù gương mặt cô vẫn còn non nớt nhưng lại duyên dáng thướt tha, rất ra dáng một thiếu nữ.
…
Anh nói với phó viện trưởng Lý: “Đây là Linh Đan Đường, cô ấy là học trò của bác cả tôi, Lâm Bạch Thanh.”
Phó viện trưởng Lý hiểu ra: “Tôi nói rồi mà, làm gì có cô gái nào ưu tú đến như thế, thì ra là người của Linh Đan Đường, đồng chí Cố Bồi, y thuật bác cả Cố Minh của anh rất giỏi, chẳng trách lại có thể bồi dưỡng được một học trò ưu tú đến thế.”
Thấy hình như người ta có chuyện riêng nên anh ấy nói: “Tôi không làm phiền mọi người nữa, Lâm Bạch Thanh, tôi nhớ cái tên này rồi, đợi khi có hình chụp CT của bệnh nhân đó chúng ta sẽ nói tiếp.”
Nếu như cô có thể dùng mắt thường để nhìn ra tắc máu não thì đây đúng là nhân tài, phó viện trưởng Lý phải bắt người này về bệnh viện quân y mới được.
…
Nhìn phó viện trưởng Lý rời đi, Cố Bồi nói: “Xin thứ lỗi, tôi muốn hỏi một câu, cháu bắt buộc phải kết hôn với con cháu nhà họ Cố mới có thể lấy được tài sản thuộc về mình, đúng là điều này được ghi rõ trong di chúc nhưng cháu nhất thiết phải tuân thủ theo điều kiện đó sao?”
Lâm Bạch Thanh kinh ngạc.
Trước hết là con người Cố Bồi, rất nhiều năm sau đó cô mới quen biết anh, chỉ nghe người khác nói anh chữ nghĩa đầy bụng, là người có học thức đầy mình, cô còn cho rằng những thứ đó đều do sau khi anh về nước được đất nước khai sáng.
Thế mà bây giờ anh chỉ mới về nước nhưng khí chất, giọng điệu của anh đều giống y hệt với trí nhớ của cô.
Hơn nữa cô luôn cho rằng Cố Bồi là người biết rất rõ tấm di chúc này, nhưng nào ngờ anh lại không biết gì cả.
“Đúng, nó được viết rõ trong di chúc.” Cô nói.
Bác sĩ Cố Minh có tổng cộng năm anh em, Cố Minh lớn nhất nhưng nay nhà họ Cố chỉ còn ông Ba và ông Năm.
Phó viện trưởng Lý nhìn sang Lâm Bạch Thanh rồi lại nhìn sang Cố Bồi: “Tôi không ngờ hai người lại biết nhau đấy.”
Thật ra Cố Bồi không hề quen Lâm Bạch Thanh, anh vừa từ nước ngoài về, ba tháng trước mới đến nhà họ Cố có một lần.
Đến để tham dự lễ tang của bác cả Cố Minh.
Trong lễ tang có một cô gái mặc áo tang, ngoan ngoãn ngồi đó, trưng bộ mặt sợ hãi, hai hàng nước mắt rưng rưng gọi anh là chú nhỏ, anh còn cho rằng cô là con gái vẫn còn đang đi học của anh em họ nào nữa.
Nên chỉ gật đầu rồi thôi.
Còn về Lâm Bạch Thanh – học trò của bác cả, người đang chọn chồng rốt cuộc là ai thì anh không quan tâm.
Còn chuyện của Linh Đan Đường và Lâm Bạch Thanh chọn chồng, mặc dù người lớn trong nhà đã từng nói với anh nhưng anh lại không hứng thú với trung y, cũng không quan tâm, thêm vào đó là đứa cháu trai mời anh đến rất phiền nên anh dứt khoát từ chối tham dự.
Nhưng ngay lúc nãy, trong đám đông Cố Bồi thấy cô bé mình từng gặp ở tang lễ đang cho bệnh nhân bị nhồi máu não uống thuốc An Cung Ngưu Hoàn rồi lấy máu, tay nghề vừa thành thạo vừa lão luyện, cẩn thận và tự tin, là cách làm của một bác sĩ giỏi.
Đúng vậy, Cố Bồi đã xem hết cả quá trình, nhìn thấy cô đã kéo lại mạng người đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết về thế nào.
Còn thuốc An Cung Ngưu Hoàn mà cô dùng là của Linh Đan Đường, dùng trung y chẩn đoán huyết áp, kiểm tra nhồi máu não cũng chỉ có bác sĩ có kinh nghiệm phong phú như Cố Minh mới có năng lực đó.
Cố Bồi suy nghĩ một lúc, lúc này mới hiểu ra: Cho nên cô bé mặc bộ đồ màu trắng, trông cứ như học sinh cấp ba trong tang lễ chính là Lâm Bạch Thanh chuẩn bị chọn chồng sao?
Lúc đó anh còn cho rằng quá lắm cô cũng chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi, nào ngờ cô đã sắp gả chồng luôn rồi à?
Thật ra nếu nhìn kỹ lại thì mặc dù gương mặt cô vẫn còn non nớt nhưng lại duyên dáng thướt tha, rất ra dáng một thiếu nữ.
…
Anh nói với phó viện trưởng Lý: “Đây là Linh Đan Đường, cô ấy là học trò của bác cả tôi, Lâm Bạch Thanh.”
Phó viện trưởng Lý hiểu ra: “Tôi nói rồi mà, làm gì có cô gái nào ưu tú đến như thế, thì ra là người của Linh Đan Đường, đồng chí Cố Bồi, y thuật bác cả Cố Minh của anh rất giỏi, chẳng trách lại có thể bồi dưỡng được một học trò ưu tú đến thế.”
Thấy hình như người ta có chuyện riêng nên anh ấy nói: “Tôi không làm phiền mọi người nữa, Lâm Bạch Thanh, tôi nhớ cái tên này rồi, đợi khi có hình chụp CT của bệnh nhân đó chúng ta sẽ nói tiếp.”
Nếu như cô có thể dùng mắt thường để nhìn ra tắc máu não thì đây đúng là nhân tài, phó viện trưởng Lý phải bắt người này về bệnh viện quân y mới được.
…
Nhìn phó viện trưởng Lý rời đi, Cố Bồi nói: “Xin thứ lỗi, tôi muốn hỏi một câu, cháu bắt buộc phải kết hôn với con cháu nhà họ Cố mới có thể lấy được tài sản thuộc về mình, đúng là điều này được ghi rõ trong di chúc nhưng cháu nhất thiết phải tuân thủ theo điều kiện đó sao?”
Lâm Bạch Thanh kinh ngạc.
Trước hết là con người Cố Bồi, rất nhiều năm sau đó cô mới quen biết anh, chỉ nghe người khác nói anh chữ nghĩa đầy bụng, là người có học thức đầy mình, cô còn cho rằng những thứ đó đều do sau khi anh về nước được đất nước khai sáng.
Thế mà bây giờ anh chỉ mới về nước nhưng khí chất, giọng điệu của anh đều giống y hệt với trí nhớ của cô.
Hơn nữa cô luôn cho rằng Cố Bồi là người biết rất rõ tấm di chúc này, nhưng nào ngờ anh lại không biết gì cả.
“Đúng, nó được viết rõ trong di chúc.” Cô nói.
Bác sĩ Cố Minh có tổng cộng năm anh em, Cố Minh lớn nhất nhưng nay nhà họ Cố chỉ còn ông Ba và ông Năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.