Thập Niên 90: Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh Đẹp
Chương 11: Đại Thời Đại 2
Hoán Nhược Quân
17/07/2023
Nghĩ vậy, Lâm Bạch Thanh nói: “Chiêu Đệ, theo chị được biết thì bác sĩ Cố Bồi rất ghét Cố Ngao Văn. Sao lại có thể nghe lời cậu ta chạy quan hệ giúp em được?”
“Không thể nào, là chú cháu sao bác sĩ Cố lại ghét Cố Ngao Văn chứ?” Suy nghĩ của Chiêu Đệ rất đơn giản, nói: “Hiện tại bọn em được chuyển lên chính thức rất khó khăn nhưng thông báo em được chuyển lên chính thức đã có rồi. Điều đó cũng chứng minh được là anh ấy chắc chắn có giúp đỡ, đúng không?”
Lý luận của cô ấy rất chặt chẽ, Lâm Bạch Thanh tạm thời chưa thể phản bác lại.
Mà nói đến chú nhỏ Cố Bồi của nhà họ Cố, tâm hồn hóng hớt của Chiêu Đệ nổi dậy, tám chuyện với chị gái: “Đúng rồi chị, ở bệnh viện em có rất nhiều bác sĩ và y tá nữ đều theo đuổi bác sĩ Cố. Nhóm lãnh đạo trong bệnh viện còn giới thiệu cho anh ấy đối tượng. Anh ấy đẹp trai như thế lại còn trẻ tuổi, không biết sẽ lấy bông hoa nhà ai.”
…
“Mã Tú Cần ở nhóm chúng em, bản thân là bác sĩ, tay bị thương không chạy đến phòng khám băng bó mà lại chạy đến chỗ bác sĩ Cố. Tất cả mọi người đều cười nhạo, nói nếu cô ấy chạy chậm một chút thì miệng vết thương khép lại ngay được.” Chiêu Đệ miêu tả rất sống động khiến Lâm Bạch Thanh không thể nhịn được cười.
Cố Bồi còn độc thân, là một thạc sĩ y học từ nước ngoài trở về, người tài trong những người tài.
Không chỉ có nhóm lãnh đạo trong bệnh viện giới thiệu mà người lớn trong nhà họ Cố cũng vắt óc tìm kiếm giới thiệu cho anh một đối tượng thích hợp. Tất cả đều là lãnh đạo hoặc là những cô gái xuất sắc có quen biết với gia đình.
Nhưng Cố Bồi vẫn chưa kết hôn.
Lâm Bạch Thanh nghe nói là bởi vì anh rất khó tính, chọn tới chọn lui nên mới lâu như vậy.
Quả thật đúng là Cố Bồi rất khó tính, Lâm Bạch Thanh đã từng hợp tác với anh. Trừ việc cô là bậc con cháu nên phải gọi anh một tiếng chú nhỏ và được anh bảo vệ ra thì trong công việc dù có là bất cứ ai cũng không có tình người.
…
Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe máy, đây là sân trong, trên tường còn có một cái cửa sổ, có người đứng ngoài cửa gọi lớn: “Bạch Thanh, Chiêu Đệ, đi thôi, đi xem băng ghi hình thôi.”
Chiêu Đệ vui mừng, nói: “Anh Ngao Văn, đợi một lát, em với chị thay đồ chút đã.”
“Nhanh lên đi, băng ghi hình cũng sắp chiếu rồi, quần áo gì nữa vậy?” Trong giọng nói Cố Ngao Văn để lộ ra sự không kiên nhẫn.
Hôn sự của Lâm Bạch Thanh được viết ở di chúc của bác sĩ Cố: chỉ khi cô kết hôn cùng với con cháu nhà họ Cố thì mới có thể thừa kế gia sản.
Cố Ngao Văn đúng là con cháu nhà họ Cố, kết hôn cùng với cậu ta là cô có thể thừa kế Linh Đan Đường.
Vì thế Chiêu Đệ coi Cố Ngao Văn trở thành ứng cử viên đáng giá cho vị trí anh rể của mình. Một cô gái có tiêu chuẩn cho người anh rể còn cao hơn người trở thành người yêu mình, nghe thấy giọng điệu của Cố Ngao Văn làm sao có thể không cảm thấy cậu ta đang không kiên nhẫn được.
“Anh Ngao Văn, là anh hẹn chúng em đi xem băng ghi hình, sao em nghe giọng điệu anh nói có phần mất hứng vậy?” Cô ấy nói.
Cố Ngao Văn không để ý nói: “Anh với chị em là bạn cùng lớp, từ nhỏ đến lớn có bộ dạng nào của cô ấy mà anh không biết, cần gì phải mặc đẹp.”
Trong lòng Chiêu Đệ càng khó chịu, cô muốn một người anh rể phải thương chị mình, chăm sóc chị mình, kiên nhẫn với chị ấy. Khi mời đi Cố Ngao Văn rất nhiệt tình nhưng khi mời được rồi cậu ta lại hời hợt, lười biếng.
“Anh Ngao Văn, không phải anh không muốn đi chơi cùng với chúng em đấy chứ? Em thấy anh có vẻ không được vui lắm.” Cô ấy nói.
“Không có, hai người mau nhanh lên.” Cố Ngao Văn nói xong, hơi nhíu mày.
“Không thể nào, là chú cháu sao bác sĩ Cố lại ghét Cố Ngao Văn chứ?” Suy nghĩ của Chiêu Đệ rất đơn giản, nói: “Hiện tại bọn em được chuyển lên chính thức rất khó khăn nhưng thông báo em được chuyển lên chính thức đã có rồi. Điều đó cũng chứng minh được là anh ấy chắc chắn có giúp đỡ, đúng không?”
Lý luận của cô ấy rất chặt chẽ, Lâm Bạch Thanh tạm thời chưa thể phản bác lại.
Mà nói đến chú nhỏ Cố Bồi của nhà họ Cố, tâm hồn hóng hớt của Chiêu Đệ nổi dậy, tám chuyện với chị gái: “Đúng rồi chị, ở bệnh viện em có rất nhiều bác sĩ và y tá nữ đều theo đuổi bác sĩ Cố. Nhóm lãnh đạo trong bệnh viện còn giới thiệu cho anh ấy đối tượng. Anh ấy đẹp trai như thế lại còn trẻ tuổi, không biết sẽ lấy bông hoa nhà ai.”
…
“Mã Tú Cần ở nhóm chúng em, bản thân là bác sĩ, tay bị thương không chạy đến phòng khám băng bó mà lại chạy đến chỗ bác sĩ Cố. Tất cả mọi người đều cười nhạo, nói nếu cô ấy chạy chậm một chút thì miệng vết thương khép lại ngay được.” Chiêu Đệ miêu tả rất sống động khiến Lâm Bạch Thanh không thể nhịn được cười.
Cố Bồi còn độc thân, là một thạc sĩ y học từ nước ngoài trở về, người tài trong những người tài.
Không chỉ có nhóm lãnh đạo trong bệnh viện giới thiệu mà người lớn trong nhà họ Cố cũng vắt óc tìm kiếm giới thiệu cho anh một đối tượng thích hợp. Tất cả đều là lãnh đạo hoặc là những cô gái xuất sắc có quen biết với gia đình.
Nhưng Cố Bồi vẫn chưa kết hôn.
Lâm Bạch Thanh nghe nói là bởi vì anh rất khó tính, chọn tới chọn lui nên mới lâu như vậy.
Quả thật đúng là Cố Bồi rất khó tính, Lâm Bạch Thanh đã từng hợp tác với anh. Trừ việc cô là bậc con cháu nên phải gọi anh một tiếng chú nhỏ và được anh bảo vệ ra thì trong công việc dù có là bất cứ ai cũng không có tình người.
…
Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe máy, đây là sân trong, trên tường còn có một cái cửa sổ, có người đứng ngoài cửa gọi lớn: “Bạch Thanh, Chiêu Đệ, đi thôi, đi xem băng ghi hình thôi.”
Chiêu Đệ vui mừng, nói: “Anh Ngao Văn, đợi một lát, em với chị thay đồ chút đã.”
“Nhanh lên đi, băng ghi hình cũng sắp chiếu rồi, quần áo gì nữa vậy?” Trong giọng nói Cố Ngao Văn để lộ ra sự không kiên nhẫn.
Hôn sự của Lâm Bạch Thanh được viết ở di chúc của bác sĩ Cố: chỉ khi cô kết hôn cùng với con cháu nhà họ Cố thì mới có thể thừa kế gia sản.
Cố Ngao Văn đúng là con cháu nhà họ Cố, kết hôn cùng với cậu ta là cô có thể thừa kế Linh Đan Đường.
Vì thế Chiêu Đệ coi Cố Ngao Văn trở thành ứng cử viên đáng giá cho vị trí anh rể của mình. Một cô gái có tiêu chuẩn cho người anh rể còn cao hơn người trở thành người yêu mình, nghe thấy giọng điệu của Cố Ngao Văn làm sao có thể không cảm thấy cậu ta đang không kiên nhẫn được.
“Anh Ngao Văn, là anh hẹn chúng em đi xem băng ghi hình, sao em nghe giọng điệu anh nói có phần mất hứng vậy?” Cô ấy nói.
Cố Ngao Văn không để ý nói: “Anh với chị em là bạn cùng lớp, từ nhỏ đến lớn có bộ dạng nào của cô ấy mà anh không biết, cần gì phải mặc đẹp.”
Trong lòng Chiêu Đệ càng khó chịu, cô muốn một người anh rể phải thương chị mình, chăm sóc chị mình, kiên nhẫn với chị ấy. Khi mời đi Cố Ngao Văn rất nhiệt tình nhưng khi mời được rồi cậu ta lại hời hợt, lười biếng.
“Anh Ngao Văn, không phải anh không muốn đi chơi cùng với chúng em đấy chứ? Em thấy anh có vẻ không được vui lắm.” Cô ấy nói.
“Không có, hai người mau nhanh lên.” Cố Ngao Văn nói xong, hơi nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.