Thập Niên 90: Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh Đẹp
Chương 49: Đồ Lưu Manh 2
Hoán Nhược Quân
09/08/2023
Tuy Cố Vệ Quốc chịu thua với việc tìm đồng hồ, nhưng anh ta rất tự tin với chuyện của Lâm Bạch Thanh.
Bởi vì trước khi giải ngũ anh ta đã sớm viết thư cho tất cả chủ quản nhà họ Cố, ông Ba, ông Năm, Cố Quyên, thậm chí ngay cả bác sĩ Lưu Phương của Linh Đan Đường và người chú nhỏ Cố Bồi vừa mới du học trở về kia, đều viết thư cho tất cả.
Ở trong thư anh ta cũng tỏ rõ mong muốn của mình là bảo vệ Linh Đan Đường, quyết tâm bảo vệ Lâm Bạch Thanh cả đời.
Mặc dù không giống Cố Ngao Văn mỗi ngày đều lởn vởn trước mặt Lâm Bạch Thanh, nhưng khiến mọi người xung quanh công nhận anh ta trước, cái này trên phương diện chiến thuật gọi là chiến thuật dư luận, mà khi Lâm Bạch Thanh bị dư luận bao vây thì cô vẫn chỉ là một cô nhóc ngốc hai mươi mốt tuổi, còn ngốc nghếch, nghe nhiều lời khen ngợi, nhất định sẽ chọn anh ta.
Hơn nữa những anh em ưu tú nhà họ Cố kia đều muốn ra nước ngoài, nên người cô có thể chọn chỉ có anh ta và Ngao Văn.
Không chọn anh ta, chẳng lẽ cô lại đi chọn cái đồ bỏ đi Cố Ngao Văn?
Anh ta mơ thấy trong tương lai nửa ngõ Nam Chi đều thuộc về anh ta, tiền mặt trong két sắt của anh ta nhiều đếm không xuể, anh ta còn có bãi đỗ xe chuyên dụng để đậu những chiếc xe sang trọng, mỗi khi ra ngoài anh ta có thể mang bốn vệ sĩ.
Coi giấc mơ là thật đương nhiên rất buồn cười.
Nhưng giấc mơ kia làm cho Cố Vệ Quốc rất có lòng tin vào năng lực của mình, lòng dạ và thủ đoạn, cô nhóc Lâm Bạch Thanh kia nhất định sẽ chọn anh ta, mà anh ta, cũng chắc chắn tương lai sẽ thành ông chủ lớn.
"Tắm rửa xong đi cắt tóc, rồi chọn một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào ngày mai, bản thân con già hơn tất cả các anh em khác, nhìn lại bộ dạng lôi thôi này của con đi, Lâm Bạch Thanh có điên mới chọn con." Kiều Mạch Tuệ lại nói.
Cố Vệ Quốc vào nhà nhìn mình trong gương, quả thật tóc hơi dài, hơn nữa do vội vàng tìm đồng hồ, anh ta cũng không để ý mà mua một bộ quần áo đẹp, nhưng tối nay anh ta cũng không có thời gian chỉnh trang lại bản thân.
Bởi vì những chiếc Rolex trị giá mấy chục triệu kia, theo như tin tức đáng tin cậy mà Kiều Dẫn Đệ cho thì chúng đang được chôn dưới bãi rác ở Đông Hải.
Mặc dù mới ra khỏi trại tạm giam, nhưng Cố Vệ Quốc vẫn chưa hết hy vọng, vẫn muốn đi tìm đồng hồ để trở nên giàu có.
Ngày mai còn đi giỗ trăm ngày, anh ta có tự tin, Lâm Bạch Thanh nhất định sẽ chọn anh ta.
...
Sáng sớm hôm sau Lâm Bạch Thanh thức dậy, cô đã đi một chuyến đến cửa hàng bánh ngọt quốc doanh trước.
Không chỉ cô thích ăn bánh kem mà thầy cô cũng thích, mỗi khi một bệnh nhân bị bệnh nặng được chữa khỏi, hai người sẽ đặc biệt mua một chiếc bánh kem để chúc mừng, giành nhau ăn lớp kem bên trên, hôm nay là ngày giỗ trăm ngày của ông, làm lễ báo hiếu cuối cùng xong, đồ tang đốt đi là tang sự đã xong, đồ cúng hôm nay Lâm Bạch Thanh cũng cố ý mua thành đồ ông thích nhất.
Vừa bước vào sân đã gặp thím ba Thái trong sân đang dụi mắt ngáp lớn: "Bạch Thanh tới rồi."
Lâm Bạch Thanh gật đầu: "Thím ba buổi sáng tốt lành."
Thím ba Thái tiến lại, nhỏ giọng nói: "Tên khốn tệ hại Cố Vệ Quốc đã được ông Ba cháu đưa ra khỏi Cục Cảnh sát rồi!"
Lâm Bạch Thanh đã đoán được từ trước nên cũng không kinh ngạc.
"Vào Cục Cảnh sát có thể là thứ tốt lành gì, còn Cố Ngao Văn kia, nghe nói có bệnh, thận hư, thím nói cho cháu một câu từ tận đáy lòng, Bạch Thanh, chúng ta đừng chọn chồng nữa, bán dược đường đi." Thím ba Thái lại nói.
Lâm Bạch Thanh cố ý chớp mắt, giả bộ ngượng ngùng: "Thím Ba, cháu đã có người trong lòng rồi."
Ánh mắt thím ba Thái trở lên nghiêm nghị: "Ai?" Không phải là con trai bà ấy chứ?
"Cố, Vệ, Quốc." Từng chữ được nói ra, Lâm Bạch Thanh đang nói thì ném một cái pín hải cẩu thối trên mặt đất, cố ý nói: "Ôi, đây là cái gì? Thối quá."
Thím ba Thái ngây ra: "Nó là thằng khốn, Tiểu Lâm, cháu đừng vì chút gia sản mà dại dột."
"Không đâu, cháu chỉ thích Cố Vệ Quốc, sạch sẽ, vóc dáng cao to, còn đẹp trai." Lâm Bạch Thanh trịnh trọng nói: "Cháu chọn anh ấy."
Thím ba Thái thất thần lùi lại hai bước, lảo đảo ngã xuống.
Lâm Bạch Thanh chấm một ít kem bên trên bánh ngọt nếm thử, vô cùng đắc chí bước vào nhà chính.
Pháo đã bắn, chỉ cần xem thím ba Thái sẽ đối phó Cố Vệ Quốc như thế nào.
Kem thật ngọt, hiện tại cô đang kiên nhẫn chờ đợi, để xem một màn kịch chó cắn chó tại giỗ trăm ngày này!
...
Bởi vì trước khi giải ngũ anh ta đã sớm viết thư cho tất cả chủ quản nhà họ Cố, ông Ba, ông Năm, Cố Quyên, thậm chí ngay cả bác sĩ Lưu Phương của Linh Đan Đường và người chú nhỏ Cố Bồi vừa mới du học trở về kia, đều viết thư cho tất cả.
Ở trong thư anh ta cũng tỏ rõ mong muốn của mình là bảo vệ Linh Đan Đường, quyết tâm bảo vệ Lâm Bạch Thanh cả đời.
Mặc dù không giống Cố Ngao Văn mỗi ngày đều lởn vởn trước mặt Lâm Bạch Thanh, nhưng khiến mọi người xung quanh công nhận anh ta trước, cái này trên phương diện chiến thuật gọi là chiến thuật dư luận, mà khi Lâm Bạch Thanh bị dư luận bao vây thì cô vẫn chỉ là một cô nhóc ngốc hai mươi mốt tuổi, còn ngốc nghếch, nghe nhiều lời khen ngợi, nhất định sẽ chọn anh ta.
Hơn nữa những anh em ưu tú nhà họ Cố kia đều muốn ra nước ngoài, nên người cô có thể chọn chỉ có anh ta và Ngao Văn.
Không chọn anh ta, chẳng lẽ cô lại đi chọn cái đồ bỏ đi Cố Ngao Văn?
Anh ta mơ thấy trong tương lai nửa ngõ Nam Chi đều thuộc về anh ta, tiền mặt trong két sắt của anh ta nhiều đếm không xuể, anh ta còn có bãi đỗ xe chuyên dụng để đậu những chiếc xe sang trọng, mỗi khi ra ngoài anh ta có thể mang bốn vệ sĩ.
Coi giấc mơ là thật đương nhiên rất buồn cười.
Nhưng giấc mơ kia làm cho Cố Vệ Quốc rất có lòng tin vào năng lực của mình, lòng dạ và thủ đoạn, cô nhóc Lâm Bạch Thanh kia nhất định sẽ chọn anh ta, mà anh ta, cũng chắc chắn tương lai sẽ thành ông chủ lớn.
"Tắm rửa xong đi cắt tóc, rồi chọn một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào ngày mai, bản thân con già hơn tất cả các anh em khác, nhìn lại bộ dạng lôi thôi này của con đi, Lâm Bạch Thanh có điên mới chọn con." Kiều Mạch Tuệ lại nói.
Cố Vệ Quốc vào nhà nhìn mình trong gương, quả thật tóc hơi dài, hơn nữa do vội vàng tìm đồng hồ, anh ta cũng không để ý mà mua một bộ quần áo đẹp, nhưng tối nay anh ta cũng không có thời gian chỉnh trang lại bản thân.
Bởi vì những chiếc Rolex trị giá mấy chục triệu kia, theo như tin tức đáng tin cậy mà Kiều Dẫn Đệ cho thì chúng đang được chôn dưới bãi rác ở Đông Hải.
Mặc dù mới ra khỏi trại tạm giam, nhưng Cố Vệ Quốc vẫn chưa hết hy vọng, vẫn muốn đi tìm đồng hồ để trở nên giàu có.
Ngày mai còn đi giỗ trăm ngày, anh ta có tự tin, Lâm Bạch Thanh nhất định sẽ chọn anh ta.
...
Sáng sớm hôm sau Lâm Bạch Thanh thức dậy, cô đã đi một chuyến đến cửa hàng bánh ngọt quốc doanh trước.
Không chỉ cô thích ăn bánh kem mà thầy cô cũng thích, mỗi khi một bệnh nhân bị bệnh nặng được chữa khỏi, hai người sẽ đặc biệt mua một chiếc bánh kem để chúc mừng, giành nhau ăn lớp kem bên trên, hôm nay là ngày giỗ trăm ngày của ông, làm lễ báo hiếu cuối cùng xong, đồ tang đốt đi là tang sự đã xong, đồ cúng hôm nay Lâm Bạch Thanh cũng cố ý mua thành đồ ông thích nhất.
Vừa bước vào sân đã gặp thím ba Thái trong sân đang dụi mắt ngáp lớn: "Bạch Thanh tới rồi."
Lâm Bạch Thanh gật đầu: "Thím ba buổi sáng tốt lành."
Thím ba Thái tiến lại, nhỏ giọng nói: "Tên khốn tệ hại Cố Vệ Quốc đã được ông Ba cháu đưa ra khỏi Cục Cảnh sát rồi!"
Lâm Bạch Thanh đã đoán được từ trước nên cũng không kinh ngạc.
"Vào Cục Cảnh sát có thể là thứ tốt lành gì, còn Cố Ngao Văn kia, nghe nói có bệnh, thận hư, thím nói cho cháu một câu từ tận đáy lòng, Bạch Thanh, chúng ta đừng chọn chồng nữa, bán dược đường đi." Thím ba Thái lại nói.
Lâm Bạch Thanh cố ý chớp mắt, giả bộ ngượng ngùng: "Thím Ba, cháu đã có người trong lòng rồi."
Ánh mắt thím ba Thái trở lên nghiêm nghị: "Ai?" Không phải là con trai bà ấy chứ?
"Cố, Vệ, Quốc." Từng chữ được nói ra, Lâm Bạch Thanh đang nói thì ném một cái pín hải cẩu thối trên mặt đất, cố ý nói: "Ôi, đây là cái gì? Thối quá."
Thím ba Thái ngây ra: "Nó là thằng khốn, Tiểu Lâm, cháu đừng vì chút gia sản mà dại dột."
"Không đâu, cháu chỉ thích Cố Vệ Quốc, sạch sẽ, vóc dáng cao to, còn đẹp trai." Lâm Bạch Thanh trịnh trọng nói: "Cháu chọn anh ấy."
Thím ba Thái thất thần lùi lại hai bước, lảo đảo ngã xuống.
Lâm Bạch Thanh chấm một ít kem bên trên bánh ngọt nếm thử, vô cùng đắc chí bước vào nhà chính.
Pháo đã bắn, chỉ cần xem thím ba Thái sẽ đối phó Cố Vệ Quốc như thế nào.
Kem thật ngọt, hiện tại cô đang kiên nhẫn chờ đợi, để xem một màn kịch chó cắn chó tại giỗ trăm ngày này!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.