[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng
Chương 13: Giải Quyết Vấn Đề (1)
Châu Thị
26/09/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tre nào ra măng nấy, nếu nói Lưu Xuân Bình đã làm ra đóng góp gì cho nhà họ Hạ, đó là bà ta sinh ra được hai đứa con trai ngoan, đây cũng chính là lý do tại sao hồi ba mẹ chồng còn sống luôn thiên vị Lưu Xuân Bình. Ở trong mắt ba mẹ chồng, con dâu thứ hai là bà ấy có tốt hơn nữa chu đáo hơn nữa cũng không bằng con dâu cả có công kéo dài hương khói cho nhà họ Hạ, loại quan niệm này đã ăn sâu vào trong tư tưởng của người nông thôn, đừng nói là ba mẹ chồng nghĩ vậy, đến bản thân Lý Tú Cầm cũng đã nghĩ như vậy.
Lần trước Hạ Chí Dân đi lên thành phố giúp giải quyết vấn đề bồi thường của Lý Quốc Phú, cũng đã dặn cháu ngoại là có tin tức gì nhớ gọi điện thoại về thôn cho ông ấy biết. Hạ Chí Dân trở về đợi mấy ngày cũng không thấy có tin tức gì, cũng lo không biết liệu báo cảnh sát có vô ích không, nhưng ông ấy không dám tâm sự với Lý Tú Cầm, sợ nói ra Lý Tú Cầm sẽ lại lo lắng theo. Ông ấy định đợi thêm hai ngày nữa, nếu còn không có tin tức gì, sẽ đi lên bệnh viện xem tình hình.
Ai ngờ ngày hôm sau, cũng chính là ngày thứ hai sau khi Lý Tú Cầm xuất viện, loa phát thanh trong thôn gọi Hạ Chí Dân đi tới văn phòng ủy ban thôn nghe điện thoại, là điện thoại Lý Quảng Hải gọi tới. Anh ấy gọi điện thoại tới báo chuyện của ba mình đã được giải quyết xong, đội xây dựng đồng ý bồi thường ba mươi nghìn đồng, bao gồm cả trợ cấp điều trị, trợ cấp điều dưỡng, trợ cấp nghỉ làm (*). Nếu sau này Lý Quốc Phú bị tàn phế vì chuyện lần này, ông ấy còn được nhận thêm một khoản gọi là tiền bồi thường tàn tật, số tiền cụ thể sẽ được xác định theo các tiêu chuẩn thẩm định mức độ khuyết tật của các tổ chức chuyên môn.
(*)Trợ cấp nghỉ làm: là khoản thu nhập thực tế bị mất của người bị thiệt hại do không thể tham gia lao động bình thường trong khoảng thời gian từ khi bị thương cho đến khi phục hồi. Khi bị thương, người chủ lao động có nghĩa vụ bồi thường cho người lao động bị thiệt hại. Số tiền được xác định dựa trên thời gian người lao động bị mất và tình trạng thu nhập của nạn nhân
Lý Quảng Hải và Dương Hương Chi đều rất hài lòng với kết quả này, dù sao lúc trước bọn họ cũng không ôm kỳ vọng gì vào vấn đê bồi thường. Bây giờ được bồi thường ba mươi nghìn đồng, trừ đi tất cả các khoản chi phí chữa bệnh và tiền vay bên ngoài, bọn họ còn có thể dư ra được khoảng mười nghìn, giảm bớt áp lực kinh tế cho gia đình bọn họ. Ngay cả khi Lý Quốc Phú không hồi phục lại như trước kia, có khoản tiền này bảo đảm, tâm lý của gia đình bọn họ cũng kiên định hơn rất nhiều.
Đây chính là sự chất phác nhất của trăm họ, bọn họ luôn bình tĩnh đón nhận những trắc trở của cuộc sống, đổ tất cả những bất hạnh mình gặp phải cho "Số mệnh", ngay cả khi nhận khoản tiền bồi thường mình đáng được nhận, cũng có thể nảy sinh cảm giác chiếm tiện nghi.
"Tình hình của ba cháu hai hôm nay tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi, đã có thể ngồi tựa vào thành giường, chỉ là phần thắt lưng còn chưa cảm nhận được gì. Bác sỹ nói, xương sống của ba cháu chưa bị tổn thương hoàn toàn, nếu kiên trì luyện tập phục hồi, dù không thể dám chắc có hết bệnh được không, nhưng ít nhất là sẽ không bị nằm liệt ở trên giường không thể cử động."
Chỉ cần có thể xuống giường, chống gậy đi cũng có thể làm mấy việc nhà nhẹ nhàng, không đến mức trở thành người tàn phế, còn phải trông vào người khác chăm sóc.
Hạ Chí Dân mừng thay cho tình hình hồi phục của anh vợ: “Vậy là tốt quá rồi, đây là vạn hạnh trong bất hạnh, trở về dượng sẽ nói tin tức này cho cô cháu, cô cháu chắc chắn sẽ rất vui."
Trong điện thoại, Lý Quảng Hải cũng hỏi thăm tình hình của Lý Tú Cầm, nói qua hai ngày nữa sẽ qua thôn Thủy Liễu thăm cô.
Tre nào ra măng nấy, nếu nói Lưu Xuân Bình đã làm ra đóng góp gì cho nhà họ Hạ, đó là bà ta sinh ra được hai đứa con trai ngoan, đây cũng chính là lý do tại sao hồi ba mẹ chồng còn sống luôn thiên vị Lưu Xuân Bình. Ở trong mắt ba mẹ chồng, con dâu thứ hai là bà ấy có tốt hơn nữa chu đáo hơn nữa cũng không bằng con dâu cả có công kéo dài hương khói cho nhà họ Hạ, loại quan niệm này đã ăn sâu vào trong tư tưởng của người nông thôn, đừng nói là ba mẹ chồng nghĩ vậy, đến bản thân Lý Tú Cầm cũng đã nghĩ như vậy.
Lần trước Hạ Chí Dân đi lên thành phố giúp giải quyết vấn đề bồi thường của Lý Quốc Phú, cũng đã dặn cháu ngoại là có tin tức gì nhớ gọi điện thoại về thôn cho ông ấy biết. Hạ Chí Dân trở về đợi mấy ngày cũng không thấy có tin tức gì, cũng lo không biết liệu báo cảnh sát có vô ích không, nhưng ông ấy không dám tâm sự với Lý Tú Cầm, sợ nói ra Lý Tú Cầm sẽ lại lo lắng theo. Ông ấy định đợi thêm hai ngày nữa, nếu còn không có tin tức gì, sẽ đi lên bệnh viện xem tình hình.
Ai ngờ ngày hôm sau, cũng chính là ngày thứ hai sau khi Lý Tú Cầm xuất viện, loa phát thanh trong thôn gọi Hạ Chí Dân đi tới văn phòng ủy ban thôn nghe điện thoại, là điện thoại Lý Quảng Hải gọi tới. Anh ấy gọi điện thoại tới báo chuyện của ba mình đã được giải quyết xong, đội xây dựng đồng ý bồi thường ba mươi nghìn đồng, bao gồm cả trợ cấp điều trị, trợ cấp điều dưỡng, trợ cấp nghỉ làm (*). Nếu sau này Lý Quốc Phú bị tàn phế vì chuyện lần này, ông ấy còn được nhận thêm một khoản gọi là tiền bồi thường tàn tật, số tiền cụ thể sẽ được xác định theo các tiêu chuẩn thẩm định mức độ khuyết tật của các tổ chức chuyên môn.
(*)Trợ cấp nghỉ làm: là khoản thu nhập thực tế bị mất của người bị thiệt hại do không thể tham gia lao động bình thường trong khoảng thời gian từ khi bị thương cho đến khi phục hồi. Khi bị thương, người chủ lao động có nghĩa vụ bồi thường cho người lao động bị thiệt hại. Số tiền được xác định dựa trên thời gian người lao động bị mất và tình trạng thu nhập của nạn nhân
Lý Quảng Hải và Dương Hương Chi đều rất hài lòng với kết quả này, dù sao lúc trước bọn họ cũng không ôm kỳ vọng gì vào vấn đê bồi thường. Bây giờ được bồi thường ba mươi nghìn đồng, trừ đi tất cả các khoản chi phí chữa bệnh và tiền vay bên ngoài, bọn họ còn có thể dư ra được khoảng mười nghìn, giảm bớt áp lực kinh tế cho gia đình bọn họ. Ngay cả khi Lý Quốc Phú không hồi phục lại như trước kia, có khoản tiền này bảo đảm, tâm lý của gia đình bọn họ cũng kiên định hơn rất nhiều.
Đây chính là sự chất phác nhất của trăm họ, bọn họ luôn bình tĩnh đón nhận những trắc trở của cuộc sống, đổ tất cả những bất hạnh mình gặp phải cho "Số mệnh", ngay cả khi nhận khoản tiền bồi thường mình đáng được nhận, cũng có thể nảy sinh cảm giác chiếm tiện nghi.
"Tình hình của ba cháu hai hôm nay tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi, đã có thể ngồi tựa vào thành giường, chỉ là phần thắt lưng còn chưa cảm nhận được gì. Bác sỹ nói, xương sống của ba cháu chưa bị tổn thương hoàn toàn, nếu kiên trì luyện tập phục hồi, dù không thể dám chắc có hết bệnh được không, nhưng ít nhất là sẽ không bị nằm liệt ở trên giường không thể cử động."
Chỉ cần có thể xuống giường, chống gậy đi cũng có thể làm mấy việc nhà nhẹ nhàng, không đến mức trở thành người tàn phế, còn phải trông vào người khác chăm sóc.
Hạ Chí Dân mừng thay cho tình hình hồi phục của anh vợ: “Vậy là tốt quá rồi, đây là vạn hạnh trong bất hạnh, trở về dượng sẽ nói tin tức này cho cô cháu, cô cháu chắc chắn sẽ rất vui."
Trong điện thoại, Lý Quảng Hải cũng hỏi thăm tình hình của Lý Tú Cầm, nói qua hai ngày nữa sẽ qua thôn Thủy Liễu thăm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.