[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng
Chương 46: Ra Bắc Tựu Trường (1)
Châu Thị
26/09/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày hôm sau, Lý Quảng Hải lái máy cày trở cả gia đình già trẻ lớn bé tới, năm ngoái anh ấy kết hôn đầu năm, vợ là một người phụ nữ hiền lành ngoan ngoãn, sau khi cưới cũng nhanh chóng có thai, giờ con bọn họ đã được tám tháng, khuôn mặt bụ bẫm cực kỳ đáng yêu.
"Cô, dượng, các em."
Vợ Chúc Tiểu Mỹ của Lý Quảng Hải bế con đi xuống máy cày, mỉm cười chào cả gia đình nhà họ Hạ.
"A, Hạo Hạo ngủ rồi à? Đi trên đường có nóng không? Cả nhà mau đi vào nhà hóng gió đi, đừng để thằng bé chết nóng."
Khuôn mặt nhỏ của Hạo Hạo đã đỏ bừng lên, lưng áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Trạng thái của Lý Quốc Phú đã tốt hơn nhiều so với hai năm trước, nhung vẫn phải chống gậy, chỉ là lúc trước phải chống hai cây, giờ chỉ cần chống một cây là được.
Mấy người Hạ Thanh bê ghế, rửa trái cây, châm trà, còn bưng chậu nước giếng tới cho mọi người rửa mặt.
"Tiểu Thanh có tiền đồ rồi, thôn chúng ta có mấy người thi đỗ đại học Thanh Hoa đâu?"
"Có được mấy người, được hai ba người đã là lên trời rồi, mấy ngày nay con đi kéo hàng cho người ta, người ta cứ hỏi em họ thi thế nào, vừa nói em họ là Trạng nguyên thành phố, mọi người đều khen không dứt miệng."
Lý Quảng Hải mua một chiếc máy cày chuyên dùng để kéo hàng, vào mùa nông nhàn cũng có thể dựa vào nó kiếm được ít tiền. Lúc trước, anh ấy từng nghĩ đến việc lên thành phố làm việc, nhưng kể từ khi ba mình xảy ra chuyện, ý nghĩ này cũng dần phai nhạt, sau khi kết hôn sinh con, anh ấy lại càng không muốn xa nhà. Cả gia đình bận rộn cày cấy hơn mười mẫu đất, lái thêm máy cày, tiểu Mỹ còn ở nhà làm mấy đồ thủ công rồi mang vào thị trấn bán, cuộc sống cũng không quá khó khăn.
Bình thường cơm nhà đều do Hạ Thanh phụ trách, hôm nay mọi người nói gì cũng không để cô xuống bếp, bảo cô cùng ngồi nói chuyện với tiểu Mỹ, trông Hạo Hạo.
Sau khi vào nhà, có thể là do mọi người nói chuyện quá ầm ĩ, Hạo Hạo mở mắt ra tỉnh lại, bé không khóc không quấy, mới đầu mắt còn hơi ngái ngủ, sau đó phát hiện ra nói này không phải là khung cảnh quen thuộc, bắt đầu tò mò nhìn dáo dác xung quanh. Tiểu Mỹ mỉm cười lau mồ hôi cho con, nhờ Hạ Thanh lấy hộ cô một chiếc áo sạch từ trong túi vải cô ấy xách tới. Trời nóng nực, cho bé mặc chiếc áo yếm màu đỏ là được.
Hạ Thanh nhìn hai cánh tay tựa như củ sen của Hạo Hạo, còn cả cái bụng phệ của cậu bé, làm người không nhịn được muốn đưa tay chọc chọc.
Lý Tú Cầm, mợ, còn cả ba chị em nhà họ Hạ đều loay hoay chuẩn bị đồ ăn ở trong bếp, Hạ Chí Dân dẫn Quảng Hải, Lý Quốc Phú ra ngoài tiệm nhỏ thăm quan, còn lấy bao thuốc mẫu đơn đỏ trên quầy ra mời bọn họ.
Lý Quảng Hải vừa nhìn thấy đã ngăn cản: “Dượng ơi, cháu không hút thuốc đắt thế này đâu, hút thuốc Hồng Hà là được."
Hạ Chí Dân tự nhiên không nghe lời của anh ấy, cười nói: “Không sao, tiệm nhà mình mở ra, chẳng lẽ hút mấy điếu thuốc cũng không được?"
Nói xong, ông ấy đưa thuốc cho hai cha con nhà họ Lý, châm lửa, ba người cùng phì phèo khói thuốc.
Bình thường Lý Quốc Phú và Hạ Chí Dân đều không hay hút thuốc, nhà nông dân nghèo, kiếm tiền không dễ dàng, thuốc lá có rẻ đến mấy cũng phải bỏ tiền ra mua, đúng không? Có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Lý Quảng Hải thì sao? Kể từ lúc lái máy cày, anh ấy bắt đầu hút thuốc, cũng giống như uống rượu, thuốc lá cũng được coi là một trong những phương thức giao tiếp giúp rút ngắn khoảng cách.
Bữa trưa hôm nay rất phong phú, có gà có thịt có cá, còn có món há cảo trứng sở trường của mợ, phi lê cá ngâm dấm… nam đồng chí uống rượu, nữ đồng chí uống nước ngọt, Hạ Văn đã hoàn toàn thực hiện được nguyện vọng ngày ngày uống nước ngọt năm đó, trong nhà có bán, cũng coi như đã đặt chân lên đỉnh cao của cuộc sống đi trước thời đại.
Ngày hôm sau, Lý Quảng Hải lái máy cày trở cả gia đình già trẻ lớn bé tới, năm ngoái anh ấy kết hôn đầu năm, vợ là một người phụ nữ hiền lành ngoan ngoãn, sau khi cưới cũng nhanh chóng có thai, giờ con bọn họ đã được tám tháng, khuôn mặt bụ bẫm cực kỳ đáng yêu.
"Cô, dượng, các em."
Vợ Chúc Tiểu Mỹ của Lý Quảng Hải bế con đi xuống máy cày, mỉm cười chào cả gia đình nhà họ Hạ.
"A, Hạo Hạo ngủ rồi à? Đi trên đường có nóng không? Cả nhà mau đi vào nhà hóng gió đi, đừng để thằng bé chết nóng."
Khuôn mặt nhỏ của Hạo Hạo đã đỏ bừng lên, lưng áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Trạng thái của Lý Quốc Phú đã tốt hơn nhiều so với hai năm trước, nhung vẫn phải chống gậy, chỉ là lúc trước phải chống hai cây, giờ chỉ cần chống một cây là được.
Mấy người Hạ Thanh bê ghế, rửa trái cây, châm trà, còn bưng chậu nước giếng tới cho mọi người rửa mặt.
"Tiểu Thanh có tiền đồ rồi, thôn chúng ta có mấy người thi đỗ đại học Thanh Hoa đâu?"
"Có được mấy người, được hai ba người đã là lên trời rồi, mấy ngày nay con đi kéo hàng cho người ta, người ta cứ hỏi em họ thi thế nào, vừa nói em họ là Trạng nguyên thành phố, mọi người đều khen không dứt miệng."
Lý Quảng Hải mua một chiếc máy cày chuyên dùng để kéo hàng, vào mùa nông nhàn cũng có thể dựa vào nó kiếm được ít tiền. Lúc trước, anh ấy từng nghĩ đến việc lên thành phố làm việc, nhưng kể từ khi ba mình xảy ra chuyện, ý nghĩ này cũng dần phai nhạt, sau khi kết hôn sinh con, anh ấy lại càng không muốn xa nhà. Cả gia đình bận rộn cày cấy hơn mười mẫu đất, lái thêm máy cày, tiểu Mỹ còn ở nhà làm mấy đồ thủ công rồi mang vào thị trấn bán, cuộc sống cũng không quá khó khăn.
Bình thường cơm nhà đều do Hạ Thanh phụ trách, hôm nay mọi người nói gì cũng không để cô xuống bếp, bảo cô cùng ngồi nói chuyện với tiểu Mỹ, trông Hạo Hạo.
Sau khi vào nhà, có thể là do mọi người nói chuyện quá ầm ĩ, Hạo Hạo mở mắt ra tỉnh lại, bé không khóc không quấy, mới đầu mắt còn hơi ngái ngủ, sau đó phát hiện ra nói này không phải là khung cảnh quen thuộc, bắt đầu tò mò nhìn dáo dác xung quanh. Tiểu Mỹ mỉm cười lau mồ hôi cho con, nhờ Hạ Thanh lấy hộ cô một chiếc áo sạch từ trong túi vải cô ấy xách tới. Trời nóng nực, cho bé mặc chiếc áo yếm màu đỏ là được.
Hạ Thanh nhìn hai cánh tay tựa như củ sen của Hạo Hạo, còn cả cái bụng phệ của cậu bé, làm người không nhịn được muốn đưa tay chọc chọc.
Lý Tú Cầm, mợ, còn cả ba chị em nhà họ Hạ đều loay hoay chuẩn bị đồ ăn ở trong bếp, Hạ Chí Dân dẫn Quảng Hải, Lý Quốc Phú ra ngoài tiệm nhỏ thăm quan, còn lấy bao thuốc mẫu đơn đỏ trên quầy ra mời bọn họ.
Lý Quảng Hải vừa nhìn thấy đã ngăn cản: “Dượng ơi, cháu không hút thuốc đắt thế này đâu, hút thuốc Hồng Hà là được."
Hạ Chí Dân tự nhiên không nghe lời của anh ấy, cười nói: “Không sao, tiệm nhà mình mở ra, chẳng lẽ hút mấy điếu thuốc cũng không được?"
Nói xong, ông ấy đưa thuốc cho hai cha con nhà họ Lý, châm lửa, ba người cùng phì phèo khói thuốc.
Bình thường Lý Quốc Phú và Hạ Chí Dân đều không hay hút thuốc, nhà nông dân nghèo, kiếm tiền không dễ dàng, thuốc lá có rẻ đến mấy cũng phải bỏ tiền ra mua, đúng không? Có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Lý Quảng Hải thì sao? Kể từ lúc lái máy cày, anh ấy bắt đầu hút thuốc, cũng giống như uống rượu, thuốc lá cũng được coi là một trong những phương thức giao tiếp giúp rút ngắn khoảng cách.
Bữa trưa hôm nay rất phong phú, có gà có thịt có cá, còn có món há cảo trứng sở trường của mợ, phi lê cá ngâm dấm… nam đồng chí uống rượu, nữ đồng chí uống nước ngọt, Hạ Văn đã hoàn toàn thực hiện được nguyện vọng ngày ngày uống nước ngọt năm đó, trong nhà có bán, cũng coi như đã đặt chân lên đỉnh cao của cuộc sống đi trước thời đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.