[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng
Chương 48: Ra Bắc Tựu Trường (3)
Châu Thị
26/09/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà chủ kinh ngạc nói: “Thi đỗ đại học cơ à? Em cháu thi đỗ trường nào."
Bà chủ đã từng gặp bốn chị em nhà họ Hạ, biết lão đại là sinh viên, lão Nhị học đại học ở thủ đô, thành tích học tập của lão Tam lão Tứ đều rất tốt. Không ngờ mới thoáng cái, lão Tam cũng đã thi đỗ đại học, sao gien nhà người ta mạnh vậy cơ chứ, mấy đứa con đều xuất sắc cả, chẳng bù cho thằng nhóc không nên thân nhà mình, không thích đi học, học lên trung học cơ sở là không chịu đi học tiếp.
Hạ Lâm kiêu ngạo nói: “Đại học Thanh Hoa ạ, em gái cháu là Trạng nguyên thành phố năm nay, đứng thứ hai toàn tỉnh."
Hạ Thanh có xung động muốn che mặt đi, cô thật sự rất xấu hổ với hành động tự hào giới thiệu về mình mọi lúc mọi nơi của người nhà.
"Thật hả?" Bà chủ bất tri bất giác nâng cao giọng nói, ánh mắt nhìn Hạ Thanh cũng khác trước, đây chính là sức hấp dẫn của trường đại học danh tiếng, cũng giống như người cổ đại ngưỡng mộ Trạng nguyên, Tiến sĩ dù không biết bọn họ là ai.
Vì vậy, lúc trả tiền, không cần các cô trả giá, bà chủ chủ động bán với mức giá rẻ nhất cho các cô.
Cuối tháng tám, được người nhà đưa ra đến tận ga tàu đưa tiễn, hai chị em cùng bước lên tàu hỏa ra bắc, ngồi trên tàu suốt một đêm, hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới nơi.
Lúc các cô đến ga tàu là hơn ba giờ chiều, bên ngoài nóng giống như cái lồng hấp, hai chị em kéo valy hành lý cùng theo dòng người tiến về trước.
"Em là sinh viên mới, chắc nhà trường sẽ sắp xếp người tới đón sinh viên mới, nhìn kỹ bọn họ giơ bảng tiếp ứng."
Hạ Thanh chắc chắn phải đi tới trường làm thủ tục nhập học trước, nếu không cô sẽ không có chỗ ở, xách hành lý đi dạo phố cũng không tiện. Hạ Lâm cũng phải về trường cất đồ đạc trước.
Cô ấy hỏi Hạ Thanh có cần cô ấy đi cùng tới trường làm thủ tục nhập học không, Hạ Thanh khéo léo từ chối, dù sao cô cũng không thật sự là cô gái mười chín tuổi, lại nói năm đó Hạ Lâm cũng đi làm thủ tục nhập học một mình.
Hai người di chuyển ở nhà ga khoảng mười phút mà cả người đã toát hết cả mồ hôi, cuối cùng tìm thấy bảng tiếp ứng của trường đại học Thanh Hoa ở ven đường, hai chị em vội vàng kéo hành lý đi qua.
Đội phụ trách đón sinh viên mới năm nay là hội sinh viên, bọn họ thay phiên nhau tới đón người, cứ năm người một đội, trước khi Hạ Thanh tới, có một nam sinh đang đăng ký.
"Hai bạn là sinh viên mới của đại học Thanh Hoa à?"
Nữ sinh xinh đẹp luôn khiến người có thiện cảm, hai chị em vừa xuất hiện, mấy nam sinh đã nhiệt tình bước tới hỏi.
Hạ Thanh gật đầu nói: “Em là sinh viên mới, có cần điền vào cái gì không?"
Một nam sinh cao kều đeo mắt kính đưa cho cô một tờ đơn: “Em điền mấy thông tin cơ bản vào đây là được."
Bọn họ đều có nhiệm vụ cả, chẳng hạn như sau khi hoàn thành xong công tác đón sinh viên mới, bọn họ sẽ phải lập bảng thống kê, xem năm nay tuyển được bao nhiêu sinh viên mới, số lượng giảm hay tăng so với năm ngoái, mức độ hoàn thành công việc thế nào… Việc thống kê có thể dựa trên thông tin mà sinh viên năm nhất điền vào. Mục đích của công việc khảo sát lấy mẫu này là để mọi người duy trì lòng nhiệt tình với công việc, đối xử với sinh viên mới như gió xuân ấm áp, để các sinh viên mới cảm nhận được sự quan tâm của các đàn anh đàn chị trong trường.
Nói cho cùng, tờ đơn này không có quá nhiều ý nghĩa, nhưng hình thức vẫn phải làm, câu nói " Mọi việc đã làm đều phải để lại dấu vết ", chính là câu danh ngôn của chủ tịch hội sinh viên Trang Phàm.
Đàn anh đeo kính nhìn Hạ Thanh điền xong thông tin vào tờ đơn, nét chữ của cô uyển chuyển, còn mang theo hơi thở phong nhã, trong đầu anh ta chỉ nghĩ câu "Nét chữ như nết người" đúng là có lý.
Bà chủ kinh ngạc nói: “Thi đỗ đại học cơ à? Em cháu thi đỗ trường nào."
Bà chủ đã từng gặp bốn chị em nhà họ Hạ, biết lão đại là sinh viên, lão Nhị học đại học ở thủ đô, thành tích học tập của lão Tam lão Tứ đều rất tốt. Không ngờ mới thoáng cái, lão Tam cũng đã thi đỗ đại học, sao gien nhà người ta mạnh vậy cơ chứ, mấy đứa con đều xuất sắc cả, chẳng bù cho thằng nhóc không nên thân nhà mình, không thích đi học, học lên trung học cơ sở là không chịu đi học tiếp.
Hạ Lâm kiêu ngạo nói: “Đại học Thanh Hoa ạ, em gái cháu là Trạng nguyên thành phố năm nay, đứng thứ hai toàn tỉnh."
Hạ Thanh có xung động muốn che mặt đi, cô thật sự rất xấu hổ với hành động tự hào giới thiệu về mình mọi lúc mọi nơi của người nhà.
"Thật hả?" Bà chủ bất tri bất giác nâng cao giọng nói, ánh mắt nhìn Hạ Thanh cũng khác trước, đây chính là sức hấp dẫn của trường đại học danh tiếng, cũng giống như người cổ đại ngưỡng mộ Trạng nguyên, Tiến sĩ dù không biết bọn họ là ai.
Vì vậy, lúc trả tiền, không cần các cô trả giá, bà chủ chủ động bán với mức giá rẻ nhất cho các cô.
Cuối tháng tám, được người nhà đưa ra đến tận ga tàu đưa tiễn, hai chị em cùng bước lên tàu hỏa ra bắc, ngồi trên tàu suốt một đêm, hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới nơi.
Lúc các cô đến ga tàu là hơn ba giờ chiều, bên ngoài nóng giống như cái lồng hấp, hai chị em kéo valy hành lý cùng theo dòng người tiến về trước.
"Em là sinh viên mới, chắc nhà trường sẽ sắp xếp người tới đón sinh viên mới, nhìn kỹ bọn họ giơ bảng tiếp ứng."
Hạ Thanh chắc chắn phải đi tới trường làm thủ tục nhập học trước, nếu không cô sẽ không có chỗ ở, xách hành lý đi dạo phố cũng không tiện. Hạ Lâm cũng phải về trường cất đồ đạc trước.
Cô ấy hỏi Hạ Thanh có cần cô ấy đi cùng tới trường làm thủ tục nhập học không, Hạ Thanh khéo léo từ chối, dù sao cô cũng không thật sự là cô gái mười chín tuổi, lại nói năm đó Hạ Lâm cũng đi làm thủ tục nhập học một mình.
Hai người di chuyển ở nhà ga khoảng mười phút mà cả người đã toát hết cả mồ hôi, cuối cùng tìm thấy bảng tiếp ứng của trường đại học Thanh Hoa ở ven đường, hai chị em vội vàng kéo hành lý đi qua.
Đội phụ trách đón sinh viên mới năm nay là hội sinh viên, bọn họ thay phiên nhau tới đón người, cứ năm người một đội, trước khi Hạ Thanh tới, có một nam sinh đang đăng ký.
"Hai bạn là sinh viên mới của đại học Thanh Hoa à?"
Nữ sinh xinh đẹp luôn khiến người có thiện cảm, hai chị em vừa xuất hiện, mấy nam sinh đã nhiệt tình bước tới hỏi.
Hạ Thanh gật đầu nói: “Em là sinh viên mới, có cần điền vào cái gì không?"
Một nam sinh cao kều đeo mắt kính đưa cho cô một tờ đơn: “Em điền mấy thông tin cơ bản vào đây là được."
Bọn họ đều có nhiệm vụ cả, chẳng hạn như sau khi hoàn thành xong công tác đón sinh viên mới, bọn họ sẽ phải lập bảng thống kê, xem năm nay tuyển được bao nhiêu sinh viên mới, số lượng giảm hay tăng so với năm ngoái, mức độ hoàn thành công việc thế nào… Việc thống kê có thể dựa trên thông tin mà sinh viên năm nhất điền vào. Mục đích của công việc khảo sát lấy mẫu này là để mọi người duy trì lòng nhiệt tình với công việc, đối xử với sinh viên mới như gió xuân ấm áp, để các sinh viên mới cảm nhận được sự quan tâm của các đàn anh đàn chị trong trường.
Nói cho cùng, tờ đơn này không có quá nhiều ý nghĩa, nhưng hình thức vẫn phải làm, câu nói " Mọi việc đã làm đều phải để lại dấu vết ", chính là câu danh ngôn của chủ tịch hội sinh viên Trang Phàm.
Đàn anh đeo kính nhìn Hạ Thanh điền xong thông tin vào tờ đơn, nét chữ của cô uyển chuyển, còn mang theo hơi thở phong nhã, trong đầu anh ta chỉ nghĩ câu "Nét chữ như nết người" đúng là có lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.