[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng
Chương 5: Trả lại tiền (1)
Châu Thị
23/05/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Tú Cầm không chết, khác với tiểu thuyết, trong tiểu thuyết, Lý Tú Cầm chết thúc đẩy nhà Cậu báo cảnh sát xử lý, Hạ Thanh sợ mình xuất hiện thay đổi tình huống, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
"Mẹ, chuyện cậu ở công trường, thuộc về tai nạn lao động, ông chủ công trường hẳn phải ra mặt giải quyết, trừ tiền thuốc thang bên ngoài còn phải dùng tiền bồi thường trả những khoản khác. Cậu là người bị hại, không thể ở trong thế bị động, để cho vợ cậu và anh họ đến đồn công an báo án đi."
Niên đại này nông dân chất phát, ở bên ngoài đi làm chịu tổn thương đều tự mình nuốt vào bụng, tự mình chịu thua thiệt rất lau cũng không biết đến tìm kiếm pháp luật giúp đỡ, Hạ Thanh không thể trơ mắt nhìn người hiền lành thua thiệt.
Hạ Thanh nói xong, cả nhà cũng nhìn sang, giống như không biết cô vậy, chị cả Hạ Hòa kinh ngạc nói: “Tiểu Thanh, em làm sao đột nhiên lại hiểu biết nhiều như vậy, nói chuyện khác hẳn, chị cũng không nghĩ tới đâu."
Nguyên chủ mới mười bảy tuổi, là một học sinh cấp ba, thành tích mặc dù không kém nhưng chỉ giới hạn trong khả năng của một học sinh cấp ba huyện cấp trung, với kiến thức cùng một đứa trẻ trong thành phố thì không thể nào sánh được, đây cũng là đạo lý mà sau này Hạ Hòa lên đại học mới hiểu được.
Thi đại học, tìm một công việc đàng hoàng, không cần cả đời gắn với ruộng đồng là mơ ước lớn nhất của thanh niên trong nông thôn, còn có hộ khẩu ở thành phố, đối với các thanh niên mà nói, cho dù không thi đậu đại học cũng không có gì to tát, tỷ như vào xưởng điện tử hay làm kinh doanh nhỏ, dù là bày hàng vỉa hè cũng có thể nuôi mình.
Hạ Thanh là một cô gái nông thôn không mấy lần ra khỏi huyện thành, đột nhiên hiểu rõ về tai nạn lao động, tiền bồi thường, người bị hại, những danh từ chuyên môn như vậy, dù là đứng đầu một nhà như Hạ Chí Dân đều cũng không hiểu rõ, mọi người cảm thấy giật mình cũng là phải.
"Trên ti vi nói, có vấn đề tìm cảnh sát."
Hạ Thanh trả lời vô cùng thản nhiên, Hạ gia có một cái ti vi trắng đen, có thể xem được vài chương trình, nhưng gần đây đài truyền hình vừa hay chiếu những bộ phim về cảnh sát và xã hội đen, vả lại người bình thường khi gặp chuyện cũng sẽ không nghĩ tới phương án này, nguyên chủ coi như là con gái thứ ba trong nhà, không giống như con gái lớn được cha mẹ gửi gắm hy vọng, hay giống như con gái út được cưng chiều, tính cách hướng nội, không thích nói chuyện, sau khi học nội trú ở trường cấp ba thì thời gian bên cạnh người nhà cũng ít hơn, người nhà đối với cô chú ý cũng không có nhiều, chỉ là hai ngày thông qua những hành động của Hạ Thanh liền phát hiện, không biết lúc này, cô gái này lại trở nên thông minh như vậy.
"Tiểu Thanh nói đúng, cậu là bị thương ở công trường, công trường nhất định phải chịu trách nhiệm, huống chi cậu bị thương nặng như vậy, sau này có thể hồi phục hay không còn chưa biết, nhưng là nửa đời sau không thể làm gì kiếm sống được đâu, phải báo cảnh sát mới được."
Thật ra thì đối phó với loại người như vậy, Hạ Hòa còn có biện pháp khác, chẳng hạn như đến các cơ sở, ban ngành liên quan để báo cáo hoạt động trái phép của công trường, đi đến đài truyền hình, báo xã gửi bản thảo, nhưng những phương pháp này đối với người của Hạ gia mà nói lại quá "mới mẽ độc đáo", không bằng báo cảnh sát là nhanh nhất.
Lý Tú Cầm nghe con gái lớn nói như vậy liền bắt đầu tức giận, quay đầu nói với chồng: “Chí Đân, ngày mai anh đến bệnh viện một chuyến, chị dâu và Nghiễm Hải bọn họ chắc chắn không nghĩ tới việc báo cảnh sát."
Lý Tú Cầm không chết, khác với tiểu thuyết, trong tiểu thuyết, Lý Tú Cầm chết thúc đẩy nhà Cậu báo cảnh sát xử lý, Hạ Thanh sợ mình xuất hiện thay đổi tình huống, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
"Mẹ, chuyện cậu ở công trường, thuộc về tai nạn lao động, ông chủ công trường hẳn phải ra mặt giải quyết, trừ tiền thuốc thang bên ngoài còn phải dùng tiền bồi thường trả những khoản khác. Cậu là người bị hại, không thể ở trong thế bị động, để cho vợ cậu và anh họ đến đồn công an báo án đi."
Niên đại này nông dân chất phát, ở bên ngoài đi làm chịu tổn thương đều tự mình nuốt vào bụng, tự mình chịu thua thiệt rất lau cũng không biết đến tìm kiếm pháp luật giúp đỡ, Hạ Thanh không thể trơ mắt nhìn người hiền lành thua thiệt.
Hạ Thanh nói xong, cả nhà cũng nhìn sang, giống như không biết cô vậy, chị cả Hạ Hòa kinh ngạc nói: “Tiểu Thanh, em làm sao đột nhiên lại hiểu biết nhiều như vậy, nói chuyện khác hẳn, chị cũng không nghĩ tới đâu."
Nguyên chủ mới mười bảy tuổi, là một học sinh cấp ba, thành tích mặc dù không kém nhưng chỉ giới hạn trong khả năng của một học sinh cấp ba huyện cấp trung, với kiến thức cùng một đứa trẻ trong thành phố thì không thể nào sánh được, đây cũng là đạo lý mà sau này Hạ Hòa lên đại học mới hiểu được.
Thi đại học, tìm một công việc đàng hoàng, không cần cả đời gắn với ruộng đồng là mơ ước lớn nhất của thanh niên trong nông thôn, còn có hộ khẩu ở thành phố, đối với các thanh niên mà nói, cho dù không thi đậu đại học cũng không có gì to tát, tỷ như vào xưởng điện tử hay làm kinh doanh nhỏ, dù là bày hàng vỉa hè cũng có thể nuôi mình.
Hạ Thanh là một cô gái nông thôn không mấy lần ra khỏi huyện thành, đột nhiên hiểu rõ về tai nạn lao động, tiền bồi thường, người bị hại, những danh từ chuyên môn như vậy, dù là đứng đầu một nhà như Hạ Chí Dân đều cũng không hiểu rõ, mọi người cảm thấy giật mình cũng là phải.
"Trên ti vi nói, có vấn đề tìm cảnh sát."
Hạ Thanh trả lời vô cùng thản nhiên, Hạ gia có một cái ti vi trắng đen, có thể xem được vài chương trình, nhưng gần đây đài truyền hình vừa hay chiếu những bộ phim về cảnh sát và xã hội đen, vả lại người bình thường khi gặp chuyện cũng sẽ không nghĩ tới phương án này, nguyên chủ coi như là con gái thứ ba trong nhà, không giống như con gái lớn được cha mẹ gửi gắm hy vọng, hay giống như con gái út được cưng chiều, tính cách hướng nội, không thích nói chuyện, sau khi học nội trú ở trường cấp ba thì thời gian bên cạnh người nhà cũng ít hơn, người nhà đối với cô chú ý cũng không có nhiều, chỉ là hai ngày thông qua những hành động của Hạ Thanh liền phát hiện, không biết lúc này, cô gái này lại trở nên thông minh như vậy.
"Tiểu Thanh nói đúng, cậu là bị thương ở công trường, công trường nhất định phải chịu trách nhiệm, huống chi cậu bị thương nặng như vậy, sau này có thể hồi phục hay không còn chưa biết, nhưng là nửa đời sau không thể làm gì kiếm sống được đâu, phải báo cảnh sát mới được."
Thật ra thì đối phó với loại người như vậy, Hạ Hòa còn có biện pháp khác, chẳng hạn như đến các cơ sở, ban ngành liên quan để báo cáo hoạt động trái phép của công trường, đi đến đài truyền hình, báo xã gửi bản thảo, nhưng những phương pháp này đối với người của Hạ gia mà nói lại quá "mới mẽ độc đáo", không bằng báo cảnh sát là nhanh nhất.
Lý Tú Cầm nghe con gái lớn nói như vậy liền bắt đầu tức giận, quay đầu nói với chồng: “Chí Đân, ngày mai anh đến bệnh viện một chuyến, chị dâu và Nghiễm Hải bọn họ chắc chắn không nghĩ tới việc báo cảnh sát."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.