Chương 13: Kỳ quái
Nam Pha Ngư
21/03/2024
Chị họ không cảm thấy việc mình tiết kiệm có gì sai: "Cái gì mà không đắt? Em đã đi xem rồi, một bộ đồ bình thường cũng hơn một trăm, là một trăm đấy! Lương của hai ta mới có bao nhiêu! Anh còn tưởng lấy lòng ai chứ? Mặc như vậy có ý đồ gì? Muốn câu dẫn vợ hai à?"
Anh rể nhìn thấy hai cảnh sát mặc thường phục ngồi trong phòng khách, tức giận đến mặt đỏ bừng: "Em... còn bày trò gì trước mặt đồng chí cảnh sát nữa, em nói bậy bạ gì vậy!"
Tiểu Quách ra hiệu cho Cố Bình An đi khuyên nhủ, Cố Bình An lại cảm thấy việc để hai người cãi vã vài câu có thể giảm bớt căng thẳng, dù sao âm thanh cũng không lớn, bên ngoài cũng không nghe thấy.
Rốt cuộc đang êm đẹp đột nhiên có cảnh sát xuất trình giấy tờ tùy thân và nói rằng vì họ đặt may vest nên có thể gặp nguy hiểm, cảnh sát muốn đến bảo vệ họ. Bất kỳ ai cũng sẽ hoảng sợ.
"Anh, mắt anh làm sao vâyh? Có con gì bay vào à?" Cố Bình An thấy Tiểu Quách liên tục chớp mắt với mình nên hỏi hắn.
Tiểu Quách trợn trắng mắt: "Em gái à, em biết heo chết như thế nào không?"
Cố Bình An mỉm cười: "Biết chứ, nhà em còn không phải làm nghề giết heo sao? Mới trưa nay vừa ăn thịt kho tàu sườn, thơm ngon thật!"
Tiểu Quách suýt tức chết, ai cùng cô "nhà em" chứ!
Cặp vợ chồng trẻ tuổi này thực ra không hề cãi nhau, 2 người tò mò lắng nghe họ nói chuyện.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có người gõ cửa, khiến cả bốn người trong phòng giật mình.
Tiếng gõ cửa dồn dập, Cố Bình An và Tiểu Quách đều đặt tay lên hông, sẵn sàng rút súng.
Tiểu Quách ra hiệu cho nam chủ nhà lên tiếng, nam chủ nhà giọng run rẩy: "Ai vậy?"
Người bên ngoài tức giận nói: "Tiểu Mạnh, đang làm gì trong đó vậy, ấp trứng à? Chạy nhanh ra mở cửa!"
Nghe giọng hắn như người quen, nhưng Cố Bình An nhận ra nam chủ nhà dường như càng thêm lo lắng.
Nam chủ nhà tên Mạnh Thạch, nữ chủ nhà tên Đậu Xuân, vợ chồng son sống trong khu ký túc xá công nhân là một căn gác xép, ngăn giữa bằng rèm, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng bếp kiêm phòng khách.
Chiếc rèm cách mặt đất nửa thước, trốn bên trong cũng không thực tế, mà nếu ra ngoài còn phải giải thích, Tiểu Quách liền ra hiệu cho Mạnh Thạch đuổi người đi.
Người bên ngoài không chịu tha, nghe nói Đậu Xuân đang tiếp khách, hắn liền mời Mạnh Thạch ra ngoài nói chuyện. Thấy Mạnh Thạch không chịu ra ngoài, hắn liền bắt đầu châm chọc mỉa mai!
"Khách nào quan trọng thế? Đậu Xuân một mình tiếp khách không được sao? Ta nói Tiểu Mạnh, cậu cũng quá coi thường tôi rồi, không nghe rõ là tôi đang có việc kiếm cậu sao?”
Mạnh Thạch vô cùng bất đắc dĩ, bên ngoài có kẻ chờ giết hắn, dĩ nhiên không thể đi ra ngoài được.
"Ông Hạ, hôm nay tôi thực sự không thể ra ngoài, ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm ông."
Ông Hạ vẫn không chịu đi, ở bên ngoài hung hăng la hét.
Cố Bình An cảm thấy Tiểu Quách quá mức cẩn thận, cách xử lý quá cứng nhắc. Chắc chắn người bên ngoài kia không phải tội phạm bị truy nã, để hắn vào nhà thì có sao đâu?
Tuy nhiên, người bên ngoài kia cũng rất kỳ quái, thực sự có việc gấp thì không thể nói qua cửa được sao? Xem ra hắn ta có ẩn ý gì đó, liệu có liên quan đến vụ án của họ?
Cô cùng Tiểu Quách trao đổi bằng ánh mắt, Tiểu Quách khẽ gật đầu.
Cố Bình An tiến đến mở cửa, "Ông Hạ, đều là do tôi và anh trai đến không đúng lúc, không trách anh rể, nhà họ nhỏ, anh ấy sợ khách đến đông sẽ không dọn dẹp kịp."
Ông Hạ cao lớn vạm vỡ, tướng mạo có vẻ hung hãn, hắn đang chuẩn bị đi đâu đó với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Nhìn thấy cửa mở, lại là một cô gái xa lạ, sắc mặt hắn thay đổi trong nháy mắt, cười nói: "Ồ, là thân thích đến à, em gái đi làm ở đâu vậy, có người yêu chưa?"
Cố Bình An cười cười: "Tôi không vội tìm bạn trai, ông Hạ có việc gấp muốn nói chuyện với anh rể phải không? Nếu không tiện nói chuyện qua cửa, tôi và anh trai ra ngoài đi dạo trước nhé?"
Ông Hạ trước tiên đánh giá Tiểu Quách, sau đó nhìn chằm chằm vào hai mắt Đậu Xuân đang ngồi trước bàn ăn, lúc này mới nói: "Thôi không cần đâu, là tôi làm phiền, để Tiểu Mạnh ra ngoài nói vài câu là được."
Tiểu Quách có chút bực bội, người này không hiểu tiếng người sao? Mạnh Thạch đã khẳng định nhiều lần không thể ra ngoài, hắn còn dây dưa gì nữa.
Cố Bình An lại nhận ra Đậu Xuân tỏ ra rất phản cảm với ông Hạ, rõ ràng cũng không thích người bạn này của chồng.
Anh rể nhìn thấy hai cảnh sát mặc thường phục ngồi trong phòng khách, tức giận đến mặt đỏ bừng: "Em... còn bày trò gì trước mặt đồng chí cảnh sát nữa, em nói bậy bạ gì vậy!"
Tiểu Quách ra hiệu cho Cố Bình An đi khuyên nhủ, Cố Bình An lại cảm thấy việc để hai người cãi vã vài câu có thể giảm bớt căng thẳng, dù sao âm thanh cũng không lớn, bên ngoài cũng không nghe thấy.
Rốt cuộc đang êm đẹp đột nhiên có cảnh sát xuất trình giấy tờ tùy thân và nói rằng vì họ đặt may vest nên có thể gặp nguy hiểm, cảnh sát muốn đến bảo vệ họ. Bất kỳ ai cũng sẽ hoảng sợ.
"Anh, mắt anh làm sao vâyh? Có con gì bay vào à?" Cố Bình An thấy Tiểu Quách liên tục chớp mắt với mình nên hỏi hắn.
Tiểu Quách trợn trắng mắt: "Em gái à, em biết heo chết như thế nào không?"
Cố Bình An mỉm cười: "Biết chứ, nhà em còn không phải làm nghề giết heo sao? Mới trưa nay vừa ăn thịt kho tàu sườn, thơm ngon thật!"
Tiểu Quách suýt tức chết, ai cùng cô "nhà em" chứ!
Cặp vợ chồng trẻ tuổi này thực ra không hề cãi nhau, 2 người tò mò lắng nghe họ nói chuyện.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có người gõ cửa, khiến cả bốn người trong phòng giật mình.
Tiếng gõ cửa dồn dập, Cố Bình An và Tiểu Quách đều đặt tay lên hông, sẵn sàng rút súng.
Tiểu Quách ra hiệu cho nam chủ nhà lên tiếng, nam chủ nhà giọng run rẩy: "Ai vậy?"
Người bên ngoài tức giận nói: "Tiểu Mạnh, đang làm gì trong đó vậy, ấp trứng à? Chạy nhanh ra mở cửa!"
Nghe giọng hắn như người quen, nhưng Cố Bình An nhận ra nam chủ nhà dường như càng thêm lo lắng.
Nam chủ nhà tên Mạnh Thạch, nữ chủ nhà tên Đậu Xuân, vợ chồng son sống trong khu ký túc xá công nhân là một căn gác xép, ngăn giữa bằng rèm, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng bếp kiêm phòng khách.
Chiếc rèm cách mặt đất nửa thước, trốn bên trong cũng không thực tế, mà nếu ra ngoài còn phải giải thích, Tiểu Quách liền ra hiệu cho Mạnh Thạch đuổi người đi.
Người bên ngoài không chịu tha, nghe nói Đậu Xuân đang tiếp khách, hắn liền mời Mạnh Thạch ra ngoài nói chuyện. Thấy Mạnh Thạch không chịu ra ngoài, hắn liền bắt đầu châm chọc mỉa mai!
"Khách nào quan trọng thế? Đậu Xuân một mình tiếp khách không được sao? Ta nói Tiểu Mạnh, cậu cũng quá coi thường tôi rồi, không nghe rõ là tôi đang có việc kiếm cậu sao?”
Mạnh Thạch vô cùng bất đắc dĩ, bên ngoài có kẻ chờ giết hắn, dĩ nhiên không thể đi ra ngoài được.
"Ông Hạ, hôm nay tôi thực sự không thể ra ngoài, ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm ông."
Ông Hạ vẫn không chịu đi, ở bên ngoài hung hăng la hét.
Cố Bình An cảm thấy Tiểu Quách quá mức cẩn thận, cách xử lý quá cứng nhắc. Chắc chắn người bên ngoài kia không phải tội phạm bị truy nã, để hắn vào nhà thì có sao đâu?
Tuy nhiên, người bên ngoài kia cũng rất kỳ quái, thực sự có việc gấp thì không thể nói qua cửa được sao? Xem ra hắn ta có ẩn ý gì đó, liệu có liên quan đến vụ án của họ?
Cô cùng Tiểu Quách trao đổi bằng ánh mắt, Tiểu Quách khẽ gật đầu.
Cố Bình An tiến đến mở cửa, "Ông Hạ, đều là do tôi và anh trai đến không đúng lúc, không trách anh rể, nhà họ nhỏ, anh ấy sợ khách đến đông sẽ không dọn dẹp kịp."
Ông Hạ cao lớn vạm vỡ, tướng mạo có vẻ hung hãn, hắn đang chuẩn bị đi đâu đó với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Nhìn thấy cửa mở, lại là một cô gái xa lạ, sắc mặt hắn thay đổi trong nháy mắt, cười nói: "Ồ, là thân thích đến à, em gái đi làm ở đâu vậy, có người yêu chưa?"
Cố Bình An cười cười: "Tôi không vội tìm bạn trai, ông Hạ có việc gấp muốn nói chuyện với anh rể phải không? Nếu không tiện nói chuyện qua cửa, tôi và anh trai ra ngoài đi dạo trước nhé?"
Ông Hạ trước tiên đánh giá Tiểu Quách, sau đó nhìn chằm chằm vào hai mắt Đậu Xuân đang ngồi trước bàn ăn, lúc này mới nói: "Thôi không cần đâu, là tôi làm phiền, để Tiểu Mạnh ra ngoài nói vài câu là được."
Tiểu Quách có chút bực bội, người này không hiểu tiếng người sao? Mạnh Thạch đã khẳng định nhiều lần không thể ra ngoài, hắn còn dây dưa gì nữa.
Cố Bình An lại nhận ra Đậu Xuân tỏ ra rất phản cảm với ông Hạ, rõ ràng cũng không thích người bạn này của chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.