Chương 67: Thẩm Vấn 3
Nam Pha Ngư
12/04/2024
Đổng Trung Kiệt càng lúc càng hoảng hốt, nhìn thẳng vào nữ cảnh sát với ánh mắt sắc bén, hắn trong tiềm thức biết rằng không thể trốn thoát, khí thế lập tức suy sụp: "Lão Triệu bị bắt rồi sao? Hắn đã khai gì với các người? Các đồng chí cảnh sát, hắn nói hươu nói vượn, chúng tôi chỉ uống rượu với nhau ngày hôm qua, tôi không nói gì với hắn, càng không bảo hắn đi phóng hỏa."
Lê Húc nghe đến đây suýt bật cười. Thực ra theo trình tự thông thường, họ nên thẩm vấn Lão Triệu trước, chờ Lữ Tiểu Tuệ có thể tiếp nhận điều tra, làm rõ mối quan hệ giữa hai người, thậm chí còn phải đợi Hạ Ni ra mặt tố cáo Đổng Trung Kiệt, sau đó mới là thời điểm tốt nhất để thẩm vấn Đổng Trung Kiệt.
Nhưng Cố Bình An lại chọn con đường khó khăn nhất và quan trọng nhất, khiến cô phải lừa dối nhiều lần, nhưng mắt thấy sắp sửa lộ ra chân tướng.
Cố Bình An cũng thấy buồn cười trong lòng, xem ra Đổng Trung Kiệt và Lão Triệu thực sự không hề bàn bạc gì với nhau. Có lẽ Lão Triệu đã đến nhà Lữ Tiểu Tuệ để thám thính trước, lại phát hiện ra cơ hội, hắn ta thấy đây là thời điểm tốt nên ra tay.
Trên mặt cô ta không biểu lộ gì: "Đổng Trung Kiệt, Lão Triệu có thể thông minh hơn anh nhiều. Hắn phóng hỏa mà không bảo hiểm, hắn đầu độc, lại dùng cách thức thả khí độc ngoài ý muốn. Tuy nhiên hắn cũng tàn nhẫn như anh, cả ba đứa trẻ nhà Lữ đều ở nhà, đứa nào cũng nhỏ, hắn ta không tha cho đứa bé hai tuổi."
Lê Húc thấy Đổng Trung Kiệt đã lộ sơ hở, cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Tiểu Cố, nói vậy là sai rồi, Lão Triệu không tàn nhẫn bằng anh. Dù sao Lão Triệu cũng muốn giết người ngoài, còn anh ta đã giết cha mẹ và con cái của mình!"
Cố Bình An thở dài: "Đúng vậy, ai cũng không thể ngờ được điều này. Nếu không nhìn vào cách gây án lắt léo của hắn ta, sớm bắt được hắn ta, xem ra hắn ta vẫn không thông minh bằng Lão Triệu, Lão Triệu còn biết chế tạo ngoài ý muốn, còn hắn ta lại ra tay với người thân!"
Hai người họ qua lại, Đổng Trung Kiệt nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay Cố Bình An, nghe họ nói, lòng hắn lạnh toát. Lão Triệu đã khai? Lữ Tiểu Tuệ cũng khai? Hắn ta đã sớm quên mất Hạ Ni, mà họ đều tìm đến!
Lê Húc nhìn sắc mặt hắn, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền hỏi: "Đổng Trung Kiệt, anh và người nhà đã xảy ra mâu thuẫn vào sáng ngày 7 tháng 4? Hay là cãi nhau tối hôm trước? Là vì chuyện Lữ Tiểu Tuệ, thế nào anh cũng không nên đối xử tàn nhẫn với người nhà. Bây giờ cho anh một cơ hội, hãy tự thú, cũng coi như chuộc tội cho người nhà anh."
Đổng Trung Kiệt đột ngột ngẩng đầu lên, lại là một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, vô cùng đáng thương: "Rốt cuộc muốn tôi khai gì? Cho dù thế nào tôi cũng sẽ không giết cha mẹ và con cái mình. Quan hệ giữa tôi và vợ tôi rất tốt, chúng tôi đều coi Tiểu Tuệ như con gái ruột, sao có thể vì chuyện Lữ Tiểu Tuệ mà ra tay."
Hắn ta lại chỉ vào Cố Bình An: "Đội trưởng Lê, phụ nữ nói không thể tin được, đặc biệt là con gái, miệng họ căn bản không có lời nói thật. Trước đây con gái tôi San San vì đi trượt băng cùng Tiểu Tuệ mà nói dối muốn mua sách tham khảo, lừa vợ tôi đưa tiền, mãi đến khi vợ tôi phát hiện ra. Lời nói của bọn trẻ con có thể tin được sao? Lời nói của Hạ Ni càng không thể tin được, tôi căn bản không quen biết cô ta, ai biết cô ta có bị bệnh tâm thần hay không."
Lê Húc cau mày, không ngờ khả năng điều chỉnh tâm lý của hắn ta lại tốt đến vậy, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lại trở thành một kẻ ranh mãnh, nịnh hót.
Cố Bình An cũng cho rằng đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Đổng Trung Kiệt, khiến hắn ta tin rằng Lão Triệu và Lữ Tiểu Tuệ đã khai nhận, hắn ta không thể giả vờ ngốc nghếch nữa, nên sớm muộn gì cũng sẽ khai nhận.
Thấy hắn ta lại nói rằng không có mối quan hệ đặc biệt với Lữ Tiểu Tuệ, thậm chí không quen biết Hạ Ni, cô ta cũng bật cười: "Lão Lưu cũng là kẻ nói dối điên khùng đúng không? Ba người họ sao lại cùng hãm hại anh! Thật tàn nhẫn với gia đình người bị hại như vậy!"
Đổng Trung Kiệt biết cô ta đang mỉa mai, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Đúng vậy, cả nhà tôi đều đã chết, họ lại cấu kết với nhau nói tôi là hung thủ, thật quá nực cười! Tôi cũng không biết đã đắc tội gì với họ! Sao họ lại căm ghét tôi đến vậy!"
Cố Bình An cười lạnh: "Đổng Trung Kiệt, nếu như trước mặt bố mẹ và con gái anh, anh cũng có loại da mặt dày này, sao có thể gây ra thảm án được? Họ coi thường anh, anh trực tiếp không thừa nhận không phải được rồi sao? Sợ bị bắt, cũng muốn đổ lỗi cho việc anh say rượu, giả vờ vô tội, anh không phải rất giỏi sao? Không diễn được ở nhà sao?"
Mắt Đổng Trung Kiệt rưng rưng: "Cô đang nói gì vậy? Mối quan hệ trong nhà chúng tôi rất tốt, không có chuyện coi thường hay không coi thường gì cả."
Cố Bình An thở dài: "Đổng Trung Kiệt, anh biết tại sao đến bây giờ chúng tôi mới xác định anh là nghi phạm không?"
"Vì các người rảnh rỗi, sao tôi có thể giết hại người nhà mình, các người là lũ điên, ăn lương nhà nước mà không làm việc!" Đổng Trung Kiệt như phẫn nộ tột đỉnh, trừng mắt nhìn Cố Bình An.
Lê Húc và Cố Bình An không thể bị hắn chọc giận.
Lê Húc lấy ra một tấm ảnh gia đình Đổng gia bị cháy xém: "Đây hẳn là con gái mười tuổi của anh khi chụp ảnh, tấm ảnh này trong khung ảnh mới có thể bảo toàn được nửa tấm trong đám cháy lớn. Mọi người trong nhà vừa nhìn thấy đã hạnh phúc vô cùng, nói thật ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ anh sẽ giết hại người nhà."
Đổng Trung Kiệt chỉ liếc qua ảnh rồi quay đầu đi, căn bản không dám nhìn bức ảnh đó.
Cố Bình An liền nói: "Người thân đột ngột qua đời, phản ứng đầu tiên của người bình thường là đưa hung thủ ra trước công lý, sau đó mới thương xót cho người thân đã khuất. Đặc biệt là ảnh chụp loại này có thể lưu giữ làm kỷ niệm, nhưng anh không chờ bắt được hung thủ đã vội vàng tự sát, lại còn ở đồn cảnh sát. Rõ ràng là anh không muốn chết. Anh càng không quan tâm đến ảnh chụp, dù sao anh cũng không dám đối mặt với họ, sau này tân gia làm sao dám treo ảnh gia đình?"
"Tôi không có! Cô đừng ở đây nói dối! Tôi chính là muốn chết, là các người ngăn cản tôi không cho tôi chết! Bây giờ lại bắt đầu vu khống! Lại nói tôi biết nhà mình cháy, sao có thể tìm ảnh chụp? Chẳng lẽ đây cũng có thể làm bằng chứng phạm tội của tôi sao?"
Lê Húc nói: "Đừng nóng vội, có phải oan uổng hay không, chúng tôi sẽ tự điều tra rõ. Giống như vợ chồng qua đời, chúng tôi đều sẽ tra hỏi người kia trước, đây là kinh nghiệm lâu đời. Nhưng án tử nhà anh là cha mẹ con cái vợ con đều đã chết, chúng tôi suy đoán thế nào cũng không nghĩ ra lý do nào khiến anh có thể xuống tay với người thân."
Cố Bình An từ từ thở dài: "Có thể xuống tay với mọi người, nhất định là rất hận họ. Nhưng tại sao lại hận người thân?"
Lê Húc đưa túi đựng vật chứng bằng nhựa trong suốt lại đẩy đến trước mặt Đổng Trung Kiệt, khiến hắn không thể né tránh, đồng thời phối hợp Cố Bình An nói: "Tôi đoán có thể là người thân đều không tốt với anh."
"Vậy tại sao người thân đều không thích anh?" Cố Bình An nhìn chằm chằm Đổng Trung Kiệt, "Thậm chí khiến anh nảy sinh ý định giết người!"
Đổng Trung Kiệt cứng đầu, gân xanh trên mặt hiện rõ, hiển nhiên đang cố gắng kiềm chế.
Cố Bình An đưa tay gõ nhẹ lên bức ảnh: "Đổng Trung Kiệt, chúng tôi biết nguyên nhân, chính anh cũng biết! Thật không muốn nói sao?"
(Lời editor: Truyện này sẽ focus vào việc thẩm vấn hơn các truyện khác nhé cả nhà ^^)
Lê Húc nghe đến đây suýt bật cười. Thực ra theo trình tự thông thường, họ nên thẩm vấn Lão Triệu trước, chờ Lữ Tiểu Tuệ có thể tiếp nhận điều tra, làm rõ mối quan hệ giữa hai người, thậm chí còn phải đợi Hạ Ni ra mặt tố cáo Đổng Trung Kiệt, sau đó mới là thời điểm tốt nhất để thẩm vấn Đổng Trung Kiệt.
Nhưng Cố Bình An lại chọn con đường khó khăn nhất và quan trọng nhất, khiến cô phải lừa dối nhiều lần, nhưng mắt thấy sắp sửa lộ ra chân tướng.
Cố Bình An cũng thấy buồn cười trong lòng, xem ra Đổng Trung Kiệt và Lão Triệu thực sự không hề bàn bạc gì với nhau. Có lẽ Lão Triệu đã đến nhà Lữ Tiểu Tuệ để thám thính trước, lại phát hiện ra cơ hội, hắn ta thấy đây là thời điểm tốt nên ra tay.
Trên mặt cô ta không biểu lộ gì: "Đổng Trung Kiệt, Lão Triệu có thể thông minh hơn anh nhiều. Hắn phóng hỏa mà không bảo hiểm, hắn đầu độc, lại dùng cách thức thả khí độc ngoài ý muốn. Tuy nhiên hắn cũng tàn nhẫn như anh, cả ba đứa trẻ nhà Lữ đều ở nhà, đứa nào cũng nhỏ, hắn ta không tha cho đứa bé hai tuổi."
Lê Húc thấy Đổng Trung Kiệt đã lộ sơ hở, cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Tiểu Cố, nói vậy là sai rồi, Lão Triệu không tàn nhẫn bằng anh. Dù sao Lão Triệu cũng muốn giết người ngoài, còn anh ta đã giết cha mẹ và con cái của mình!"
Cố Bình An thở dài: "Đúng vậy, ai cũng không thể ngờ được điều này. Nếu không nhìn vào cách gây án lắt léo của hắn ta, sớm bắt được hắn ta, xem ra hắn ta vẫn không thông minh bằng Lão Triệu, Lão Triệu còn biết chế tạo ngoài ý muốn, còn hắn ta lại ra tay với người thân!"
Hai người họ qua lại, Đổng Trung Kiệt nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay Cố Bình An, nghe họ nói, lòng hắn lạnh toát. Lão Triệu đã khai? Lữ Tiểu Tuệ cũng khai? Hắn ta đã sớm quên mất Hạ Ni, mà họ đều tìm đến!
Lê Húc nhìn sắc mặt hắn, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền hỏi: "Đổng Trung Kiệt, anh và người nhà đã xảy ra mâu thuẫn vào sáng ngày 7 tháng 4? Hay là cãi nhau tối hôm trước? Là vì chuyện Lữ Tiểu Tuệ, thế nào anh cũng không nên đối xử tàn nhẫn với người nhà. Bây giờ cho anh một cơ hội, hãy tự thú, cũng coi như chuộc tội cho người nhà anh."
Đổng Trung Kiệt đột ngột ngẩng đầu lên, lại là một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, vô cùng đáng thương: "Rốt cuộc muốn tôi khai gì? Cho dù thế nào tôi cũng sẽ không giết cha mẹ và con cái mình. Quan hệ giữa tôi và vợ tôi rất tốt, chúng tôi đều coi Tiểu Tuệ như con gái ruột, sao có thể vì chuyện Lữ Tiểu Tuệ mà ra tay."
Hắn ta lại chỉ vào Cố Bình An: "Đội trưởng Lê, phụ nữ nói không thể tin được, đặc biệt là con gái, miệng họ căn bản không có lời nói thật. Trước đây con gái tôi San San vì đi trượt băng cùng Tiểu Tuệ mà nói dối muốn mua sách tham khảo, lừa vợ tôi đưa tiền, mãi đến khi vợ tôi phát hiện ra. Lời nói của bọn trẻ con có thể tin được sao? Lời nói của Hạ Ni càng không thể tin được, tôi căn bản không quen biết cô ta, ai biết cô ta có bị bệnh tâm thần hay không."
Lê Húc cau mày, không ngờ khả năng điều chỉnh tâm lý của hắn ta lại tốt đến vậy, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lại trở thành một kẻ ranh mãnh, nịnh hót.
Cố Bình An cũng cho rằng đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Đổng Trung Kiệt, khiến hắn ta tin rằng Lão Triệu và Lữ Tiểu Tuệ đã khai nhận, hắn ta không thể giả vờ ngốc nghếch nữa, nên sớm muộn gì cũng sẽ khai nhận.
Thấy hắn ta lại nói rằng không có mối quan hệ đặc biệt với Lữ Tiểu Tuệ, thậm chí không quen biết Hạ Ni, cô ta cũng bật cười: "Lão Lưu cũng là kẻ nói dối điên khùng đúng không? Ba người họ sao lại cùng hãm hại anh! Thật tàn nhẫn với gia đình người bị hại như vậy!"
Đổng Trung Kiệt biết cô ta đang mỉa mai, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Đúng vậy, cả nhà tôi đều đã chết, họ lại cấu kết với nhau nói tôi là hung thủ, thật quá nực cười! Tôi cũng không biết đã đắc tội gì với họ! Sao họ lại căm ghét tôi đến vậy!"
Cố Bình An cười lạnh: "Đổng Trung Kiệt, nếu như trước mặt bố mẹ và con gái anh, anh cũng có loại da mặt dày này, sao có thể gây ra thảm án được? Họ coi thường anh, anh trực tiếp không thừa nhận không phải được rồi sao? Sợ bị bắt, cũng muốn đổ lỗi cho việc anh say rượu, giả vờ vô tội, anh không phải rất giỏi sao? Không diễn được ở nhà sao?"
Mắt Đổng Trung Kiệt rưng rưng: "Cô đang nói gì vậy? Mối quan hệ trong nhà chúng tôi rất tốt, không có chuyện coi thường hay không coi thường gì cả."
Cố Bình An thở dài: "Đổng Trung Kiệt, anh biết tại sao đến bây giờ chúng tôi mới xác định anh là nghi phạm không?"
"Vì các người rảnh rỗi, sao tôi có thể giết hại người nhà mình, các người là lũ điên, ăn lương nhà nước mà không làm việc!" Đổng Trung Kiệt như phẫn nộ tột đỉnh, trừng mắt nhìn Cố Bình An.
Lê Húc và Cố Bình An không thể bị hắn chọc giận.
Lê Húc lấy ra một tấm ảnh gia đình Đổng gia bị cháy xém: "Đây hẳn là con gái mười tuổi của anh khi chụp ảnh, tấm ảnh này trong khung ảnh mới có thể bảo toàn được nửa tấm trong đám cháy lớn. Mọi người trong nhà vừa nhìn thấy đã hạnh phúc vô cùng, nói thật ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ anh sẽ giết hại người nhà."
Đổng Trung Kiệt chỉ liếc qua ảnh rồi quay đầu đi, căn bản không dám nhìn bức ảnh đó.
Cố Bình An liền nói: "Người thân đột ngột qua đời, phản ứng đầu tiên của người bình thường là đưa hung thủ ra trước công lý, sau đó mới thương xót cho người thân đã khuất. Đặc biệt là ảnh chụp loại này có thể lưu giữ làm kỷ niệm, nhưng anh không chờ bắt được hung thủ đã vội vàng tự sát, lại còn ở đồn cảnh sát. Rõ ràng là anh không muốn chết. Anh càng không quan tâm đến ảnh chụp, dù sao anh cũng không dám đối mặt với họ, sau này tân gia làm sao dám treo ảnh gia đình?"
"Tôi không có! Cô đừng ở đây nói dối! Tôi chính là muốn chết, là các người ngăn cản tôi không cho tôi chết! Bây giờ lại bắt đầu vu khống! Lại nói tôi biết nhà mình cháy, sao có thể tìm ảnh chụp? Chẳng lẽ đây cũng có thể làm bằng chứng phạm tội của tôi sao?"
Lê Húc nói: "Đừng nóng vội, có phải oan uổng hay không, chúng tôi sẽ tự điều tra rõ. Giống như vợ chồng qua đời, chúng tôi đều sẽ tra hỏi người kia trước, đây là kinh nghiệm lâu đời. Nhưng án tử nhà anh là cha mẹ con cái vợ con đều đã chết, chúng tôi suy đoán thế nào cũng không nghĩ ra lý do nào khiến anh có thể xuống tay với người thân."
Cố Bình An từ từ thở dài: "Có thể xuống tay với mọi người, nhất định là rất hận họ. Nhưng tại sao lại hận người thân?"
Lê Húc đưa túi đựng vật chứng bằng nhựa trong suốt lại đẩy đến trước mặt Đổng Trung Kiệt, khiến hắn không thể né tránh, đồng thời phối hợp Cố Bình An nói: "Tôi đoán có thể là người thân đều không tốt với anh."
"Vậy tại sao người thân đều không thích anh?" Cố Bình An nhìn chằm chằm Đổng Trung Kiệt, "Thậm chí khiến anh nảy sinh ý định giết người!"
Đổng Trung Kiệt cứng đầu, gân xanh trên mặt hiện rõ, hiển nhiên đang cố gắng kiềm chế.
Cố Bình An đưa tay gõ nhẹ lên bức ảnh: "Đổng Trung Kiệt, chúng tôi biết nguyên nhân, chính anh cũng biết! Thật không muốn nói sao?"
(Lời editor: Truyện này sẽ focus vào việc thẩm vấn hơn các truyện khác nhé cả nhà ^^)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.