Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm Bé
Chương 22:
Đại An Na
20/01/2024
Ngô Quý Phân sửng sốt một giây, nhanh chóng nhét tiền vào túi áo mẹ Hứa Tranh: "Được rồi, trẻ con nào có ai không đánh nhau, không đánh nhau mới không bình thường, cũng không cắn chảy máu, hai ngày nữa nó sẽ khỏi, dùng thuốc cao lãng phí. Tiền em giữ lại, thời buổi này chẳng ai kiếm tiền dễ dàng cả.”
Năm nay tất cả mọi người đều nghèo, đa số đều từ trong thôn trên núi đi ra kiếm sống, đều hiểu được đối phương gian nan. Ngô Quý Phân biết người phụ nữ này làm nghề gì, con trai lại là kẻ ngốc, càng chua xót, dù như thế nào cũng không thể nhận được khoản tiền này.
Mẹ Hứa Tranh nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Về sau có gì cần giúp đỡ cứ bảo em, em phải về trước, gây thêm phiền toái cho anh chị rồi.”
Nói xong, bà ấy liền lôi kéo Hứa Tranh đi ra cửa, rẽ ra ngõ nhỏ, thân ảnh biến mất ở chỗ rẽ.
“Haizz, nghiệp chướng, nghiệp chướng." Ngô Quý Phân một xướng ba thán, cầm chổi bắt đầu quét rác, lại trừng Lý Trường Thanh một cái, quát: “Đực ra đó làm gì, còn không mau ra ngoài tìm khối đá khác thế vào, định ngồi xổm trên đất ăn hay sao?”
Lý Trường Thanh phẫn nộ rời đi, Lý Hiểu Ngôn giúp mẹ cô quét dọn, chuẩn bị qua hai ngày nữa lại nói chuyện nghỉ học, nếu trong vòng một ngày phải trải qua hai lần núi lửa phun trào, phỏng chừng sẽ sụp đổ.
Sau khi mẹ Hứa Tranh dẫn Hứa Tranh trở về, cấp tốc đút cho cậu bé hai miếng cơm, lại tự mình bới hai miếng. Bà sợ Hứa Tranh lại giống như sáng sớm hôm nay lén chạy ra ngoài, liền trói cậu vào một gian bếp nhỏ chật chội. May mà Hứa Tranh ngốc, cho dù trói cậu lại, cậu cũng không lên tiếng, vẻ mặt ngốc nghếch.
Đứa nhỏ này, giống như trời sinh không biết khóc, không biết cười, không có một chút tình cảm của con người, cho dù trước kia bị ba cậu dùng dây lưng quất, cậu cũng không lên tiếng, giống như không biết đau.
Trước kia đạo sĩ tiên sinh trong sơn thôn nói cậu trúng tà, sau đó mẹ Hứa Tranh chạy trốn vào thành phố, đưa Hứa Tranh đi bệnh viện kiểm tra qua một lần, bác sĩ nói thân thể cậu không có tật xấu, có thể là vấn đề tinh thần và tâm lý, đề nghị mang lên tỉnh tìm bệnh viện lớn nhìn xem.
Năm nay tất cả mọi người đều nghèo, đa số đều từ trong thôn trên núi đi ra kiếm sống, đều hiểu được đối phương gian nan. Ngô Quý Phân biết người phụ nữ này làm nghề gì, con trai lại là kẻ ngốc, càng chua xót, dù như thế nào cũng không thể nhận được khoản tiền này.
Mẹ Hứa Tranh nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Về sau có gì cần giúp đỡ cứ bảo em, em phải về trước, gây thêm phiền toái cho anh chị rồi.”
Nói xong, bà ấy liền lôi kéo Hứa Tranh đi ra cửa, rẽ ra ngõ nhỏ, thân ảnh biến mất ở chỗ rẽ.
“Haizz, nghiệp chướng, nghiệp chướng." Ngô Quý Phân một xướng ba thán, cầm chổi bắt đầu quét rác, lại trừng Lý Trường Thanh một cái, quát: “Đực ra đó làm gì, còn không mau ra ngoài tìm khối đá khác thế vào, định ngồi xổm trên đất ăn hay sao?”
Lý Trường Thanh phẫn nộ rời đi, Lý Hiểu Ngôn giúp mẹ cô quét dọn, chuẩn bị qua hai ngày nữa lại nói chuyện nghỉ học, nếu trong vòng một ngày phải trải qua hai lần núi lửa phun trào, phỏng chừng sẽ sụp đổ.
Sau khi mẹ Hứa Tranh dẫn Hứa Tranh trở về, cấp tốc đút cho cậu bé hai miếng cơm, lại tự mình bới hai miếng. Bà sợ Hứa Tranh lại giống như sáng sớm hôm nay lén chạy ra ngoài, liền trói cậu vào một gian bếp nhỏ chật chội. May mà Hứa Tranh ngốc, cho dù trói cậu lại, cậu cũng không lên tiếng, vẻ mặt ngốc nghếch.
Đứa nhỏ này, giống như trời sinh không biết khóc, không biết cười, không có một chút tình cảm của con người, cho dù trước kia bị ba cậu dùng dây lưng quất, cậu cũng không lên tiếng, giống như không biết đau.
Trước kia đạo sĩ tiên sinh trong sơn thôn nói cậu trúng tà, sau đó mẹ Hứa Tranh chạy trốn vào thành phố, đưa Hứa Tranh đi bệnh viện kiểm tra qua một lần, bác sĩ nói thân thể cậu không có tật xấu, có thể là vấn đề tinh thần và tâm lý, đề nghị mang lên tỉnh tìm bệnh viện lớn nhìn xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.