Thập Niên 90: Phú Nhị Đại Trời Sinh
Chương 5:
Thần Tinh Lưu Dạ
06/08/2024
Rốt cuộc ăn uống no đủ, Lâm Thu Tĩnh "bộp" đặt đũa xuống: "Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ ăn."
Còn ăn cái rắm, đồ ngon đều bị cô ăn xong rồi.
Trần Ái Đệ đau lòng, đặc biệt làm cơm ngon canh ngọt cho con trai út, kết quả hơn phân nửa là vào bụng đứa con gái này, ăn giỏi như vậy, sao ăn chết cô luôn đi cho rồi!
"Ăn no còn không nhanh đi phòng bếp dọn dẹp đi. " Trần Ái Đệ trừng mắt nhìn cô, thật là một đứa con gái không có mắt nhìn, nếu không phải e ngại con trai bà ta ở đây, đã sớm mắng cho máu chó đầy đầu rồi.
Hôm nay Lâm Thu Tĩnh ỷ vào người chồng trên danh nghĩa của cô, gan lớn rồi: "Hôm nay Minh Xuyên vừa trở về, tôi phải dọn dẹp phòng một lát, để cho anh ấy ở được thoải mái, những việc khác, liền cực khổ mẹ cùng chị dâu rồi."
Lúc này Tô Minh Xuyên cũng lên tiếng nói một câu: "Tôi có mang theo ít đồ về cho cô và Đóa Đóa, cô đi thu xếp một lát đi."
Anh vừa nói ra lời này, mẹ của anh cùng hai chị dâu cũng nhìn chằm chằm anh, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ và tham lam.
Lâm Thu Tĩnh không quản được nhiều như vậy, rất vui vẻ mà trả lời lại: "Được, tôi đi xem thừ."
Vào phòng, Lâm Thu Tĩnh vứt giày, trực tiếp nhào lên trên giường.
Dọn dẹp là không thể nào dọn dẹp, tốt nhất là anh ghét bỏ mình dơ dáy bẩn thỉu, tối nay đừng ngủ ở chỗ này.
Đồ Tô Minh Xuyên mang về cô cũng lười liếc mắt nhìn, nguyên chủ Tô Minh Xuyên căn bản là không chào đón cô vợ trước này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết anh không thể nào mang về cho cô món gì tốt.
Về phần cho Đóa Đóa, nhiều lắm là cũng chỉ có thể để cho Đóa Đóa vui vẻ vài ngày mà thôi, chờ anh vừa đi, cũng sẽ bị mẹ của anh cùng hai chị dâu cướp đi, trắng trợn tiện nghi cho người khác.
Lâm Thu Tĩnh nằm trên giường, hai tay gối ra sau gáy, bắt chéo hai chân, ăn uống no đủ, không cần làm việc, thần tiên nha!
Dù sao bây giờ cho dù cô biểu hiện khá hơn nữa, đợi sau khi Tô Minh Xuyên rời đi, những người khác cũng sẽ không vì vậy mà cho cô phần sắc mặt tốt, cô cần gì chứ!
Còn không bằng hưởng một ngày phúc coi như là một ngày.
Cũng không lâu sau, Tô Minh Xuyên cũng ôm Tô Đóa Đóa tiến vào.
"Mama! " Tô Đóa Đóa muốn bò qua chỗ Lâm Thu Tĩnh, "Hôm nay con ăn rất nhiều thịt thịt, ăn thật ngon, mama ăn chưa?"
Tô Minh Xuyên thả Đóa Đóa lên giường, nhìn thoáng qua hành lý còn nguyên xi chưa hề động vào của anh, cùng với luôn miệng nói muốn dọn dẹp phòng, trên thực tế chỉ nằm ở trên giường cái gì cũng không làm Lâm Thu Tĩnh, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
Chẳng qua cuối cùng anh cũng không nói gì, mà là mở hành lý của mình ra, lấy ra vài bộ quần áo.
Trong đó nhìn qua chính là quần áo nữ cho người lớn, ném đến bên cạnh Lâm Thu Tĩnh trên giường: "Mua cho cô."
Lâm Thu Tĩnh chợt ngồi dậy: "Tôi cũng có?"
"Nói thế nào cô cũng là vợ của Tô Minh Xuyên tôi, ăn mặc thành ra như vậy, người ta còn tưởng Tô gia chúng tôi bạc đãi cô đó!"
Lâm Thu Tĩnh bĩu môi, chẳng lẽ không phải là bạc đãi sao, bạc đãi cho đã rồi, Tô gia các người không xem cô như người dưng sao!
Chẳng qua có quần áo mới vẫn là tốt, trời mới biết bây giờ vài bộ quần áo ít ỏi kia của cô cũng bị hư hao cái dạng gì rồi, cô giặt quần áo cũng không dám dùng sức, sợ không cẩn thận liền biến thành một đống vải rách.
Về phần kiểu dáng, quê không thể quê hơn, không có cách nào, đặc điểm chung của thời đại!
Còn ăn cái rắm, đồ ngon đều bị cô ăn xong rồi.
Trần Ái Đệ đau lòng, đặc biệt làm cơm ngon canh ngọt cho con trai út, kết quả hơn phân nửa là vào bụng đứa con gái này, ăn giỏi như vậy, sao ăn chết cô luôn đi cho rồi!
"Ăn no còn không nhanh đi phòng bếp dọn dẹp đi. " Trần Ái Đệ trừng mắt nhìn cô, thật là một đứa con gái không có mắt nhìn, nếu không phải e ngại con trai bà ta ở đây, đã sớm mắng cho máu chó đầy đầu rồi.
Hôm nay Lâm Thu Tĩnh ỷ vào người chồng trên danh nghĩa của cô, gan lớn rồi: "Hôm nay Minh Xuyên vừa trở về, tôi phải dọn dẹp phòng một lát, để cho anh ấy ở được thoải mái, những việc khác, liền cực khổ mẹ cùng chị dâu rồi."
Lúc này Tô Minh Xuyên cũng lên tiếng nói một câu: "Tôi có mang theo ít đồ về cho cô và Đóa Đóa, cô đi thu xếp một lát đi."
Anh vừa nói ra lời này, mẹ của anh cùng hai chị dâu cũng nhìn chằm chằm anh, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ và tham lam.
Lâm Thu Tĩnh không quản được nhiều như vậy, rất vui vẻ mà trả lời lại: "Được, tôi đi xem thừ."
Vào phòng, Lâm Thu Tĩnh vứt giày, trực tiếp nhào lên trên giường.
Dọn dẹp là không thể nào dọn dẹp, tốt nhất là anh ghét bỏ mình dơ dáy bẩn thỉu, tối nay đừng ngủ ở chỗ này.
Đồ Tô Minh Xuyên mang về cô cũng lười liếc mắt nhìn, nguyên chủ Tô Minh Xuyên căn bản là không chào đón cô vợ trước này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết anh không thể nào mang về cho cô món gì tốt.
Về phần cho Đóa Đóa, nhiều lắm là cũng chỉ có thể để cho Đóa Đóa vui vẻ vài ngày mà thôi, chờ anh vừa đi, cũng sẽ bị mẹ của anh cùng hai chị dâu cướp đi, trắng trợn tiện nghi cho người khác.
Lâm Thu Tĩnh nằm trên giường, hai tay gối ra sau gáy, bắt chéo hai chân, ăn uống no đủ, không cần làm việc, thần tiên nha!
Dù sao bây giờ cho dù cô biểu hiện khá hơn nữa, đợi sau khi Tô Minh Xuyên rời đi, những người khác cũng sẽ không vì vậy mà cho cô phần sắc mặt tốt, cô cần gì chứ!
Còn không bằng hưởng một ngày phúc coi như là một ngày.
Cũng không lâu sau, Tô Minh Xuyên cũng ôm Tô Đóa Đóa tiến vào.
"Mama! " Tô Đóa Đóa muốn bò qua chỗ Lâm Thu Tĩnh, "Hôm nay con ăn rất nhiều thịt thịt, ăn thật ngon, mama ăn chưa?"
Tô Minh Xuyên thả Đóa Đóa lên giường, nhìn thoáng qua hành lý còn nguyên xi chưa hề động vào của anh, cùng với luôn miệng nói muốn dọn dẹp phòng, trên thực tế chỉ nằm ở trên giường cái gì cũng không làm Lâm Thu Tĩnh, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
Chẳng qua cuối cùng anh cũng không nói gì, mà là mở hành lý của mình ra, lấy ra vài bộ quần áo.
Trong đó nhìn qua chính là quần áo nữ cho người lớn, ném đến bên cạnh Lâm Thu Tĩnh trên giường: "Mua cho cô."
Lâm Thu Tĩnh chợt ngồi dậy: "Tôi cũng có?"
"Nói thế nào cô cũng là vợ của Tô Minh Xuyên tôi, ăn mặc thành ra như vậy, người ta còn tưởng Tô gia chúng tôi bạc đãi cô đó!"
Lâm Thu Tĩnh bĩu môi, chẳng lẽ không phải là bạc đãi sao, bạc đãi cho đã rồi, Tô gia các người không xem cô như người dưng sao!
Chẳng qua có quần áo mới vẫn là tốt, trời mới biết bây giờ vài bộ quần áo ít ỏi kia của cô cũng bị hư hao cái dạng gì rồi, cô giặt quần áo cũng không dám dùng sức, sợ không cẩn thận liền biến thành một đống vải rách.
Về phần kiểu dáng, quê không thể quê hơn, không có cách nào, đặc điểm chung của thời đại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.