Thập Niên 90: Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai
Chương 37: Tam Hoa Ngũ Thảo Tán
Từ Tửu
07/07/2023
Siêu thị Thông Thái và Thông Thái Đường đã được sửa sang lại bảy tám phần, sơn lại tường một lần nữa, chủ phòng trước để dưới đất trát xi măng, Chu Thắng cảm thấy nền xi măng quá cẩu thả, dùng tiền tìm người làm thành sàn nhà đá mài.
Trên vách tường căn phòng phía Đông lắp hai cánh cửa, bên trong lắp cửa kính sáng sủa, bên ngoài lắp cổng cuốn chống trộm thời thượng.
Bởi vậy, vừa bảo đảm an toàn, trong phòng cũng lấy được ánh sáng tốt, người từ bên ngoài đi qua, có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong, cũng dễ dàng mời chào khách hàng.
Tạ Vân biết Chu Thắng bận rộn chuyện siêu thị Thông Thái, sau khi ra khỏi bệnh viện xuyên qua đường cái đi tới siêu thị.
Đã có người nhìn bảng hiệu của siêu thị Thông Thái tìm tới, lúc Tạ Vân đi vào, Chu Thắng đang dẫn người kia đi tìm xung quanh trong siêu thị.
Thấy Tạ Vân đi tới, Chu Thắng vội hỏi: “Vợ ơi, em có nhớ anh đặt dầu Thanh Lương ở đây không? Rõ ràng anh đã mua một thùng, bây giờ lại tìm mãi không thấy."
Đồ vật vẫn chưa hoàn toàn xếp lên kệ, từng thùng chồng lên nhau.
Tạ Vân không để ý siêu thị bên này, sao biết được?
Cô lắc đầu, hỏi người mua dầu Thanh Lương: "Chú bị muỗi đốt ngứa đúng không? Hay là mua về phòng muỗi đốt, mua dầu Thanh Lương về xoa?"
Người kia vén tay áo lên cho Tạ Vân xem cánh tay của mình: “Tôi bị cả hai! Trong bệnh viện quá nhiều muỗi. Tôi đã dùng cả dầu gió, nhưng vẫn không ăn thua, ngủ một giấc bị đốt sưng cả tay. Nhà thuốc trong bệnh viện quá đắt, tôi thấy mọi người mở siêu thị, muốn mua dầu Thanh Lương, không ngờ hàng hóa trong siêu thị của mấy người không đầy đủ!"
Sắc mặt Chu Thắng thay đổi, hàng hóa trong siêu thị không đầy đủ là tối kỵ, “Hàng hóa đầy đủ, cái gì cần cũng có” là khẩu hiệu mà tất cả chủ siêu thị hướng tới.
Tạ Vân nói với người kia: "Sao hàng hóa lại không đầy đủ được? Chỉ là chưa sắp xếp xong thôi! Còn quá nhiều đồ phải chuẩn bị. Nếu chú không ngại, tôi phối thuốc cho chú bôi?"
Người kia nửa tin nửa ngờ: "Thuốc này có tác dụng không? Độc tính của con muỗi này rất lớn."
"Thuốc có tác dụng hay không, không phải chú thử thì sẽ biết sao? Nếu hiệu quả không tốt, tôi không lấy tiền."
Tạ Vân dẫn người thông qua cánh cửa nhỏ nằm ngang giữa siêu thị Thông Thái và Thông Thái Đường, để ông chú này ngồi chờ một lát, cô lấy mấy lọ thủy tinh dưới quầy mới vận chuyển đến chưa kịp mở ra, bên trong là Vaseline và mấy loại làm dầu thuốc thường dùng và tinh dầu thực vật.
Cô chọn ra những nguyên liệu cần dùng, sau khi lấy bát rồi mài thành bột, lấy một ít vaseline trộn đều vào bột, sau đó bôi cho ông chú kia.
Đợi khoảng ba năm giây, Tạ Vân hỏi người kia: "Chú còn ngứa không?"
Ông chú một giây trước còn đang ghét bỏ Tạ Vân bôi lên tay ông ta thuốc mỡ đen sì, không biết có tác dụng hay không, chỉ biết bôi lên tay làm người ta muốn buồn nôn, giống như dính một đống bột nhão.
Lúc này Tạ Vân hỏi một chút, ông ta mới phát hiện cảm giác ngứa đến tận xương tủy khiến ông ta muốn lột da dưới cơn mát lạnh đã dần biến mất.
"Ôi!!! Đúng là không ngứa nữa! Thứ này của cô có tác dụng tốt quá! Còn tốt hơn bôi dầu gió nhiều!"
Tạ Vân cong khóe miệng: "Đương nhiên rồi, đây là phương thuốc bí truyền độc môn của tôi đó!"
Đây không phải là phương thuốc bí truyền độc môn của cô, mà là một phương thuốc bí truyền cổ điển ở trong chương trình học dược được giảng dạy ở Thái Sơn Đường tên là “Tam hoa ngũ thảo tán ”, nó làm thành từ tám loại thảo mộc, trải qua quá trình điều phối với tỉ lệ tuyệt mật, để tạo thành thuốc có hiệu quả chữa bệnh.
Trên vách tường căn phòng phía Đông lắp hai cánh cửa, bên trong lắp cửa kính sáng sủa, bên ngoài lắp cổng cuốn chống trộm thời thượng.
Bởi vậy, vừa bảo đảm an toàn, trong phòng cũng lấy được ánh sáng tốt, người từ bên ngoài đi qua, có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong, cũng dễ dàng mời chào khách hàng.
Tạ Vân biết Chu Thắng bận rộn chuyện siêu thị Thông Thái, sau khi ra khỏi bệnh viện xuyên qua đường cái đi tới siêu thị.
Đã có người nhìn bảng hiệu của siêu thị Thông Thái tìm tới, lúc Tạ Vân đi vào, Chu Thắng đang dẫn người kia đi tìm xung quanh trong siêu thị.
Thấy Tạ Vân đi tới, Chu Thắng vội hỏi: “Vợ ơi, em có nhớ anh đặt dầu Thanh Lương ở đây không? Rõ ràng anh đã mua một thùng, bây giờ lại tìm mãi không thấy."
Đồ vật vẫn chưa hoàn toàn xếp lên kệ, từng thùng chồng lên nhau.
Tạ Vân không để ý siêu thị bên này, sao biết được?
Cô lắc đầu, hỏi người mua dầu Thanh Lương: "Chú bị muỗi đốt ngứa đúng không? Hay là mua về phòng muỗi đốt, mua dầu Thanh Lương về xoa?"
Người kia vén tay áo lên cho Tạ Vân xem cánh tay của mình: “Tôi bị cả hai! Trong bệnh viện quá nhiều muỗi. Tôi đã dùng cả dầu gió, nhưng vẫn không ăn thua, ngủ một giấc bị đốt sưng cả tay. Nhà thuốc trong bệnh viện quá đắt, tôi thấy mọi người mở siêu thị, muốn mua dầu Thanh Lương, không ngờ hàng hóa trong siêu thị của mấy người không đầy đủ!"
Sắc mặt Chu Thắng thay đổi, hàng hóa trong siêu thị không đầy đủ là tối kỵ, “Hàng hóa đầy đủ, cái gì cần cũng có” là khẩu hiệu mà tất cả chủ siêu thị hướng tới.
Tạ Vân nói với người kia: "Sao hàng hóa lại không đầy đủ được? Chỉ là chưa sắp xếp xong thôi! Còn quá nhiều đồ phải chuẩn bị. Nếu chú không ngại, tôi phối thuốc cho chú bôi?"
Người kia nửa tin nửa ngờ: "Thuốc này có tác dụng không? Độc tính của con muỗi này rất lớn."
"Thuốc có tác dụng hay không, không phải chú thử thì sẽ biết sao? Nếu hiệu quả không tốt, tôi không lấy tiền."
Tạ Vân dẫn người thông qua cánh cửa nhỏ nằm ngang giữa siêu thị Thông Thái và Thông Thái Đường, để ông chú này ngồi chờ một lát, cô lấy mấy lọ thủy tinh dưới quầy mới vận chuyển đến chưa kịp mở ra, bên trong là Vaseline và mấy loại làm dầu thuốc thường dùng và tinh dầu thực vật.
Cô chọn ra những nguyên liệu cần dùng, sau khi lấy bát rồi mài thành bột, lấy một ít vaseline trộn đều vào bột, sau đó bôi cho ông chú kia.
Đợi khoảng ba năm giây, Tạ Vân hỏi người kia: "Chú còn ngứa không?"
Ông chú một giây trước còn đang ghét bỏ Tạ Vân bôi lên tay ông ta thuốc mỡ đen sì, không biết có tác dụng hay không, chỉ biết bôi lên tay làm người ta muốn buồn nôn, giống như dính một đống bột nhão.
Lúc này Tạ Vân hỏi một chút, ông ta mới phát hiện cảm giác ngứa đến tận xương tủy khiến ông ta muốn lột da dưới cơn mát lạnh đã dần biến mất.
"Ôi!!! Đúng là không ngứa nữa! Thứ này của cô có tác dụng tốt quá! Còn tốt hơn bôi dầu gió nhiều!"
Tạ Vân cong khóe miệng: "Đương nhiên rồi, đây là phương thuốc bí truyền độc môn của tôi đó!"
Đây không phải là phương thuốc bí truyền độc môn của cô, mà là một phương thuốc bí truyền cổ điển ở trong chương trình học dược được giảng dạy ở Thái Sơn Đường tên là “Tam hoa ngũ thảo tán ”, nó làm thành từ tám loại thảo mộc, trải qua quá trình điều phối với tỉ lệ tuyệt mật, để tạo thành thuốc có hiệu quả chữa bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.