Thập Niên 90: Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai
Chương 24: Thiên Chiếu Mạch Thuật
Từ Tửu
26/06/2023
Một giây trước, Chu Thắng bởi vì Tạ Vân cự tuyệt hôn anh còn có chút hờn dỗi, nhưng giây sau anh lại mỉm cười, yên lặng phối hợp cùng Tạ Vân bắt mạch.
“Thiên Chiếu mạch thuật” mà Tạ Vân học được ở Thái Sơn Đường, là những tinh túy cô đọng nhất về chẩn mạch.
Cô chỉ cần đặt ba ngón tay ở gân mạch là có thể thăm dò tình hình bên trong cơ thể con người rõ ràng, giống như có mắt nhìn thấu bên trong cơ thể, hai chữ “Thiên Chiếu” cũng chính vì vậy mà được đặt tên.
Một bác sĩ giỏi không thể phạm sai lầm trong chẩn đoán.
“Thiên Chiếu mạch thuật” là kỹ năng mà Tạ Vân đã dành thời gian học dài nhất trong Thái Sơn Đường, mức độ thông thạo cũng đạt tối đa. Cô cũng đã luyện tập kỹ năng này đến trình độ hoàn hảo nhất.
Tạ Vân nhắm mắt lại, bản thân dường như đang dạo chơi trong các đường kinh mạch của Chu Thắng, có thể nhìn rõ nội tạng và da thịt bên trong của anh.
“Phổi của anh bị tổn thương nặng, dạ dày cũng trọng thương, gan bị cắt mất một góc? Lá lách lạnh lẽo ứ nước, anh đã chích rất nhiều lần, nội thương tích tụ trong kinh mạch…Khí huyết cạn kiệt mới trở thành dáng vẻ như bây giờ. Ông bà gánh còng lưng lắm anh mới miễn cưỡng lụm về được cái mạng đấy nhé.”
Chu Thắng nghe xong, ngạc nhiên đến mức miệng không khép được luôn rồi!
“Em chỉ cần dựa vào ba ngón tay mà đã biết được phổi và dạ dày của anh bị tổn thương á? Còn biết gan anh bị cắt mất nữa?”
Anh vén quần áo lên, chỉ thấy trước ngực và sau lưng có mấy vết thương do đạn bắn, còn có ba vết sẹo rất gớm ghiếc do bị dao chém.
Tạ Vân chỉ nhìn thoáng qua đã nhắm mắt lại, cô không đành lòng nhìn, cũng không dám nhìn.
Chu Thắng thấy Tạ Vân không nói lời nào, anh xoa xoa mái tóc mà Tạ Vân tỉ mỉ chải chuốt: “Không phải anh đã toàn thân trở về rồi hay sao? Anh còn trẻ, dưỡng thương cho thật tốt chắc chắn sẽ hồi phục lại mà. Không nói chuyện này nữa, chúng ta ra ngoài ăn tối nhé, được không em?”
Chu Thắng cắt ngang như vậy làm cho Tạ Vân cũng từ trong cảm xúc thoát ra: “Ra ngoài ăn gì chứ? Thức ăn buổi trưa còn thừa lại một đống kia kìa, em cất hết trong chạn bếp ấy.”
Cô tự an ủi mình, mặc dù Chu Thắng bị thương nặng nhưng cô có cách chữa trị cho anh. Trong Thái Sơn Phường có thuốc sinh tử, chỉ là giá cả hơi đắt, cô không lo lắng cho tình trạng của Chu Thắng mà là đau lòng cho những tổn thương và đau khổ mà Chu Thắng phải chịu.
Chu Thắng lại vân vê một lọn tóc của Tạ Vân: “Lúc trưa anh về đã làm hâm lại ăn hết rồi, bát đĩa cũng đã rửa sạch sẽ khô ráo luôn.”
“Chúng ta đi ra ngoài ăn đi em, với lại cần phải mua thêm một số thực phẩm phụ trong nhà nữa. Anh bị thương, luôn luôn dễ đói nhưng mỗi lần chỉ ăn hai miếng đã thấy muốn no rồi, cho nên một ngày anh phải ăn nhiều bữa nhỏ.”
Chu Thắng không nhàn rỗi được, Tạ Vân nhìn khăn trải giường trong nhà đều thay đổi, cô đoán nhất định Chu Thắng vừa trở về đã quét dọn từ trong ra ngoài, vì vậy không lý nào anh không thấy thức ăn thừa, thế là cô gật đầu: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Em sẽ mua thêm thịt để làm thịt khô cho anh, cơ thể anh đang bị tổn thương nguyên khí cần phải bồi bổ cho thật tốt, thịt khô có thể bảo quản được lâu, khi nào muốn ăn thì chỉ cần lấy ra ăn trực tiếp là được, tiện hơn mấy cái khác nhiều.”
“Thuận đường chúng ta đến công ty dược liệu để mua cho anh một ít thuốc, trên người anh bị hao tổn chỗ nào em sẽ bù lại chỗ đó cho anh.”
“Nghe em hết, miễn không độc chết anh là được.” Chu Thắng trêu ghẹo.
Tạ Vân ném cho anh một ánh mắt hình viên đạn, cười mắng: “Nói cái gì đó hả, chết gì mà chết, xui xui xui.”
Thái Sơn Tiểu Ấn đột nhiên nhảy ra trước mắt cô, vừa kêu “vù vù” vừa không ngừng run rẩy, Tạ Vân thực sự cảm nhận được cảm xúc phản đối từ Thái Sơn Tiểu Ấn, giống như đang khiếu nại cô: Người khác có thể nói “chết” là xui xẻo nhưng một m Sai như cô thì không thể!
“Thiên Chiếu mạch thuật” mà Tạ Vân học được ở Thái Sơn Đường, là những tinh túy cô đọng nhất về chẩn mạch.
Cô chỉ cần đặt ba ngón tay ở gân mạch là có thể thăm dò tình hình bên trong cơ thể con người rõ ràng, giống như có mắt nhìn thấu bên trong cơ thể, hai chữ “Thiên Chiếu” cũng chính vì vậy mà được đặt tên.
Một bác sĩ giỏi không thể phạm sai lầm trong chẩn đoán.
“Thiên Chiếu mạch thuật” là kỹ năng mà Tạ Vân đã dành thời gian học dài nhất trong Thái Sơn Đường, mức độ thông thạo cũng đạt tối đa. Cô cũng đã luyện tập kỹ năng này đến trình độ hoàn hảo nhất.
Tạ Vân nhắm mắt lại, bản thân dường như đang dạo chơi trong các đường kinh mạch của Chu Thắng, có thể nhìn rõ nội tạng và da thịt bên trong của anh.
“Phổi của anh bị tổn thương nặng, dạ dày cũng trọng thương, gan bị cắt mất một góc? Lá lách lạnh lẽo ứ nước, anh đã chích rất nhiều lần, nội thương tích tụ trong kinh mạch…Khí huyết cạn kiệt mới trở thành dáng vẻ như bây giờ. Ông bà gánh còng lưng lắm anh mới miễn cưỡng lụm về được cái mạng đấy nhé.”
Chu Thắng nghe xong, ngạc nhiên đến mức miệng không khép được luôn rồi!
“Em chỉ cần dựa vào ba ngón tay mà đã biết được phổi và dạ dày của anh bị tổn thương á? Còn biết gan anh bị cắt mất nữa?”
Anh vén quần áo lên, chỉ thấy trước ngực và sau lưng có mấy vết thương do đạn bắn, còn có ba vết sẹo rất gớm ghiếc do bị dao chém.
Tạ Vân chỉ nhìn thoáng qua đã nhắm mắt lại, cô không đành lòng nhìn, cũng không dám nhìn.
Chu Thắng thấy Tạ Vân không nói lời nào, anh xoa xoa mái tóc mà Tạ Vân tỉ mỉ chải chuốt: “Không phải anh đã toàn thân trở về rồi hay sao? Anh còn trẻ, dưỡng thương cho thật tốt chắc chắn sẽ hồi phục lại mà. Không nói chuyện này nữa, chúng ta ra ngoài ăn tối nhé, được không em?”
Chu Thắng cắt ngang như vậy làm cho Tạ Vân cũng từ trong cảm xúc thoát ra: “Ra ngoài ăn gì chứ? Thức ăn buổi trưa còn thừa lại một đống kia kìa, em cất hết trong chạn bếp ấy.”
Cô tự an ủi mình, mặc dù Chu Thắng bị thương nặng nhưng cô có cách chữa trị cho anh. Trong Thái Sơn Phường có thuốc sinh tử, chỉ là giá cả hơi đắt, cô không lo lắng cho tình trạng của Chu Thắng mà là đau lòng cho những tổn thương và đau khổ mà Chu Thắng phải chịu.
Chu Thắng lại vân vê một lọn tóc của Tạ Vân: “Lúc trưa anh về đã làm hâm lại ăn hết rồi, bát đĩa cũng đã rửa sạch sẽ khô ráo luôn.”
“Chúng ta đi ra ngoài ăn đi em, với lại cần phải mua thêm một số thực phẩm phụ trong nhà nữa. Anh bị thương, luôn luôn dễ đói nhưng mỗi lần chỉ ăn hai miếng đã thấy muốn no rồi, cho nên một ngày anh phải ăn nhiều bữa nhỏ.”
Chu Thắng không nhàn rỗi được, Tạ Vân nhìn khăn trải giường trong nhà đều thay đổi, cô đoán nhất định Chu Thắng vừa trở về đã quét dọn từ trong ra ngoài, vì vậy không lý nào anh không thấy thức ăn thừa, thế là cô gật đầu: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Em sẽ mua thêm thịt để làm thịt khô cho anh, cơ thể anh đang bị tổn thương nguyên khí cần phải bồi bổ cho thật tốt, thịt khô có thể bảo quản được lâu, khi nào muốn ăn thì chỉ cần lấy ra ăn trực tiếp là được, tiện hơn mấy cái khác nhiều.”
“Thuận đường chúng ta đến công ty dược liệu để mua cho anh một ít thuốc, trên người anh bị hao tổn chỗ nào em sẽ bù lại chỗ đó cho anh.”
“Nghe em hết, miễn không độc chết anh là được.” Chu Thắng trêu ghẹo.
Tạ Vân ném cho anh một ánh mắt hình viên đạn, cười mắng: “Nói cái gì đó hả, chết gì mà chết, xui xui xui.”
Thái Sơn Tiểu Ấn đột nhiên nhảy ra trước mắt cô, vừa kêu “vù vù” vừa không ngừng run rẩy, Tạ Vân thực sự cảm nhận được cảm xúc phản đối từ Thái Sơn Tiểu Ấn, giống như đang khiếu nại cô: Người khác có thể nói “chết” là xui xẻo nhưng một m Sai như cô thì không thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.