Thập Niên 90: Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai
Chương 42: Xin Cô Nói Thật Cho Tôi Biết
Từ Tửu
09/07/2023
Miêu Hồng Mai chờ đến khi vài người ở trong phòng bệnh đổ xô thi nhau rời đi thì mới thấp giọng gọi Vương Kiến Cường đến trước giường bệnh, hỏi: “Ba xấp nhỏ à, ông thấy thắt lưng của tôi có thể để cái cô bác sĩ mà ông nhắc tới xem qua được không?”
"Nếu người ta có cách nào đó mà không cần mổ thì tôi sẽ không mổ nữa, bác sĩ ở đây nói có mổ cũng trị không hết. Với cả… Tôi có hơi sợ mổ.”
Rạch một dao ở trên người mình, để lộ hết xương cốt bên trong ra rồi sắp xếp lại lần nữa theo thứ tự, chỉ cần là người bình thường thì ai mà không sợ?
Càng đừng nói đến Miêu Hồng Mai không chỉ sợ mổ, sợ đau mà bà ấy còn sợ trong nhà vì muốn chữa bệnh cho mình mà đào hết tài sản nhưng cũng không có hiệu quả.
Đến lúc đó người trong nhà bà ấy biết sống như thế nào đây, chẳng lẽ cả nhà đều cạp đất mà ăn à?
Vương Kiến Cường liếc mắt nhìn kim treo truyền dịch trên đầu giường bệnh của Miêu Hồng Mai, còn hơn phân nửa bình chưa truyền xong, ông ấy cảm thấy đề nghị của vợ mình rất có lý bèn nói với Miêu Hồng Mai: “Để tôi cầm phim chụp X – quang trong bệnh viện mang sang đó hỏi một chút xem như nào, nếu cô bác sĩ kia có cách thì tôi sẽ gọi cô ấy tới đây để cô ấy khám bệnh cho bà.”
Miêu Hồng Mai gật đầu, trong lòng sinh ra một tia hy vọng, hơn nữa còn khấn đủ loại thần linh mà bà ấy có thể nghĩ đến.
Vương Kiến Cường rút phim chụp X – quang từ dưới nệm ra, kẹp thêm cả đơn thuốc mà bác sĩ kê vào, sau đó nhớ rõ tên dịch đang truyền trong kim treo rồi vội vàng ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này đây trong lòng Tạ Vân đã không còn reo hò ầm ĩ muốn bỏ cuộc không làm nữa rồi, cô vui vẻ lặp đi lặp lại động tác bán hàng và thu tiền, một lọ nước Tam Hoa Ngũ Thảo nhỏ giá sáu xu, một lọ thuốc mỡ Tam Hoa Ngũ Thảo nhỏ giá tám xu, một lọ dầu Tam Hoa Ngũ Thảo giá một tệ hai.
Chu Thắng ghen tị đứng ở bên cạnh nhìn, may mà có người phát hiện ra cửa hàng siêu thị bên cạnh cũng do cô bác sĩ này mở nên thuận đường dạo qua một vòng, mua chút mì tôm, giăm bông và thịt hộp để ăn trưa khiến cho Chu Thắng cũng có chút doanh thu, nếu không chỉ sợ cơn ghen ghét trên người Chu Thắng càng ngày càng lớn mất thôi.
Người mua thuốc mỡ Tam Hoa Ngũ Thảo và dầu Tam Hoa Ngũ Thảo vừa đi thì Vương Kiến Cường đã mang theo một cái túi nilon lớn màu đen đi vào, tsau đó lấy đồ từ bên trong ra rồi bày ở trước mặt Tạ Vân.
"Bác sĩ, cô có thể giúp tôi xem thử bệnh tình của bà nhà tôi thế nào không? Bệnh viện nói phải mổ, nhưng tôi..."
Tạ Vân không đợi Vương Kiến Cường chọn lựa câu từ nói ra lý do khó nói thì đã cầm phim chụp X – quang lên, sau khi xem nửa phút thì lại cầm đơn thuốc bác sĩ kê lên xem tiếp.
Chỉ là khi Tạ Vân vừa nhìn những loại thuốc thường dùng kia là đã biết ngay bà nhà của Vương Kiến Cường do bác sĩ nào làm chủ trị.
"Bà nhà anh chắc là do trưởng khoa Mã Thái Bình tiếp nhận nhỉ..."
Vương Kiến Cường sửng sốt, gật đầu: “Đúng rồi, ơ kìa? Sao cô lại biết?”
Tạ Vân cười cười: “Tôi và trưởng khoa Mã là hàng xóm lầu trên lầu dưới cũng đã được sáu năm rồi, rất quen thuộc lẫn nhau. Hơn nữa người dám dùng thuốc dũng cảm cẩn thận như vậy thì toàn bộ khoa chỉnh hình của bệnh viện trực thuộc nhà máy hạn nặng cũng chỉ có mình trưởng khoa Mã mới có bản lĩnh này thôi.”
Vương Kiến Cường hỏi Tạ Vân: “Cô và bệnh viện trực thuộc nhà máy hạn nặng thuộc có quen thuộc như vậy sao? Vậy xin cô hãy nói sự thật cho tôi biết để trong lòng tôi nhắm được kết quả như thế nào. Bệnh của bà nhà tôi có chữa khỏi được không?”
"Nếu người ta có cách nào đó mà không cần mổ thì tôi sẽ không mổ nữa, bác sĩ ở đây nói có mổ cũng trị không hết. Với cả… Tôi có hơi sợ mổ.”
Rạch một dao ở trên người mình, để lộ hết xương cốt bên trong ra rồi sắp xếp lại lần nữa theo thứ tự, chỉ cần là người bình thường thì ai mà không sợ?
Càng đừng nói đến Miêu Hồng Mai không chỉ sợ mổ, sợ đau mà bà ấy còn sợ trong nhà vì muốn chữa bệnh cho mình mà đào hết tài sản nhưng cũng không có hiệu quả.
Đến lúc đó người trong nhà bà ấy biết sống như thế nào đây, chẳng lẽ cả nhà đều cạp đất mà ăn à?
Vương Kiến Cường liếc mắt nhìn kim treo truyền dịch trên đầu giường bệnh của Miêu Hồng Mai, còn hơn phân nửa bình chưa truyền xong, ông ấy cảm thấy đề nghị của vợ mình rất có lý bèn nói với Miêu Hồng Mai: “Để tôi cầm phim chụp X – quang trong bệnh viện mang sang đó hỏi một chút xem như nào, nếu cô bác sĩ kia có cách thì tôi sẽ gọi cô ấy tới đây để cô ấy khám bệnh cho bà.”
Miêu Hồng Mai gật đầu, trong lòng sinh ra một tia hy vọng, hơn nữa còn khấn đủ loại thần linh mà bà ấy có thể nghĩ đến.
Vương Kiến Cường rút phim chụp X – quang từ dưới nệm ra, kẹp thêm cả đơn thuốc mà bác sĩ kê vào, sau đó nhớ rõ tên dịch đang truyền trong kim treo rồi vội vàng ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này đây trong lòng Tạ Vân đã không còn reo hò ầm ĩ muốn bỏ cuộc không làm nữa rồi, cô vui vẻ lặp đi lặp lại động tác bán hàng và thu tiền, một lọ nước Tam Hoa Ngũ Thảo nhỏ giá sáu xu, một lọ thuốc mỡ Tam Hoa Ngũ Thảo nhỏ giá tám xu, một lọ dầu Tam Hoa Ngũ Thảo giá một tệ hai.
Chu Thắng ghen tị đứng ở bên cạnh nhìn, may mà có người phát hiện ra cửa hàng siêu thị bên cạnh cũng do cô bác sĩ này mở nên thuận đường dạo qua một vòng, mua chút mì tôm, giăm bông và thịt hộp để ăn trưa khiến cho Chu Thắng cũng có chút doanh thu, nếu không chỉ sợ cơn ghen ghét trên người Chu Thắng càng ngày càng lớn mất thôi.
Người mua thuốc mỡ Tam Hoa Ngũ Thảo và dầu Tam Hoa Ngũ Thảo vừa đi thì Vương Kiến Cường đã mang theo một cái túi nilon lớn màu đen đi vào, tsau đó lấy đồ từ bên trong ra rồi bày ở trước mặt Tạ Vân.
"Bác sĩ, cô có thể giúp tôi xem thử bệnh tình của bà nhà tôi thế nào không? Bệnh viện nói phải mổ, nhưng tôi..."
Tạ Vân không đợi Vương Kiến Cường chọn lựa câu từ nói ra lý do khó nói thì đã cầm phim chụp X – quang lên, sau khi xem nửa phút thì lại cầm đơn thuốc bác sĩ kê lên xem tiếp.
Chỉ là khi Tạ Vân vừa nhìn những loại thuốc thường dùng kia là đã biết ngay bà nhà của Vương Kiến Cường do bác sĩ nào làm chủ trị.
"Bà nhà anh chắc là do trưởng khoa Mã Thái Bình tiếp nhận nhỉ..."
Vương Kiến Cường sửng sốt, gật đầu: “Đúng rồi, ơ kìa? Sao cô lại biết?”
Tạ Vân cười cười: “Tôi và trưởng khoa Mã là hàng xóm lầu trên lầu dưới cũng đã được sáu năm rồi, rất quen thuộc lẫn nhau. Hơn nữa người dám dùng thuốc dũng cảm cẩn thận như vậy thì toàn bộ khoa chỉnh hình của bệnh viện trực thuộc nhà máy hạn nặng cũng chỉ có mình trưởng khoa Mã mới có bản lĩnh này thôi.”
Vương Kiến Cường hỏi Tạ Vân: “Cô và bệnh viện trực thuộc nhà máy hạn nặng thuộc có quen thuộc như vậy sao? Vậy xin cô hãy nói sự thật cho tôi biết để trong lòng tôi nhắm được kết quả như thế nào. Bệnh của bà nhà tôi có chữa khỏi được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.