Thập Niên 90: Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai
Chương 1: Xui xẻo ập đến
Từ Tửu
11/06/2023
Mùi nước sát trùng hơi gay mũi kéo tinh thần Tạ Vân tỉnh táo trở lại. Cô xoa xoa bàn tay lạnh lẽo cứng đờ đang truyền nước của mình, thở dài một hơi.
Trước khi nhập viện, cô luôn là người may mắn trong mắt người khác.
Sinh ra trong một gia đình cha mẹ là công nhân, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì theo học trường y, sau đó làm việc tại hiệu thuốc bệnh viện này. Người đàn ông mà cô kết hôn đang đi lính ở tỉnh Phúc Kiến, mặc dù quanh năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng tháng nào anh cũng gửi tiền tiêu vặt về, cuộc sống của cô trôi qua rất thoải mái.
Nếu nói có gì không vừa ý vậy thì chắc chắn là có, trên đời làm gì có chuyện hoàn hảo.
Tạ Vân gả cho Chu Thắng đã sáu năm nhưng vẫn không có con. Người lớn hai nhà tưởng đều cho rằng do họ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên cũng không dám quá lớn mật thúc giục, nhưng cũng bóng gió nhắc nhở rất nhiều lần.
Không phải Tạ Vân và Chu Thắng không cố gắng...
Mỗi khi Chu Thắng nghỉ phép hàng năm, hai người chỉ cần không ra ngoài, thời gian cơ bản đều đặt ở chuyện đó, giống như muốn xả hết tinh lực tích tụ của một năm vậy, nhưng vẫn không có phản ứng, bụng cũng bằng phẳng.
Tạ Vân còn âm thầm kéo Chu Thắng đi khám bác sĩ, các loại kiểm tra đều làm, nhưng một chút vấn đề cũng không tra ra được, cuối cùng chỉ có thể giải thích là do duyên phận con cái cạn.
Tạ Vân thậm chí còn nghe nói, cha mẹ hai bên có lén lút đến chùa xem hương cầu con.
Tạ Vân có kiêu ngạo của mình, người khác cười hai vợ chồng cô ly thân, cười cô nhiều năm vô sinh, cô cười người khác mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nặng nề, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống trôi qua áp lực.
Trong sáng và tối ganh đua không ít, ngược lại ai cũng không thua, chỉ là trong lòng lẫn nhau đều có gai đâm.
Thế nhưng mấy ngày trước, một lá thư từ tỉnh Phúc Kiến gửi đến đã phá vỡ sự yên ả bế tắc này - Chu Thắng bị thương và phải giải ngũ.
Người ganh đua với Tạ Vân thiếu chút nữa cười điên, khuôn mặt cười đến giống như sắp hỏng luôn rồi.
Tạ Vân tâm tình không tốt, tinh thần cũng ngẩn ngơ theo, lúc lấy thuốc cho người ta thì phạm phải hai lần sai lầm... Cũng không phải là sai lầm lớn gì, nhưng lãnh đạo bệnh viện đã muốn đưa cháu gái của mình vào công việc béo bở của hiệu thuốc từ lâu, vì vậy đã online phê bình Tạ Vân nửa giờ.
Tạ Vân có chế độ biên chế bảo kê cho nên bệnh việc không có cách nào đuổi thẳng cô được, thế nhưng chơi trò mèo khiến cô buồn nôn thì vẫn có thể—— Tạ Vân được điều đến nhà xác.
Tạ Vân sinh ra đã sĩ diện cao như vậy, làm sao có thể chịu đựng được cơn tức giận này?
Nhưng vì công việc, cô không thể chịu đựng được cũng phải chịu đựng.
Vết thương của Chu Thắng tuy là đã khỏi nhưng vẫn còn chưa trở về nhà, cô cũng không rõ tình trạng anh như thế nào. Nhỡ đâu anh mất đi sức lao động, nhà này còn phải trông cậy vào cô chống đỡ.
Trước khi nhập viện, cô luôn là người may mắn trong mắt người khác.
Sinh ra trong một gia đình cha mẹ là công nhân, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì theo học trường y, sau đó làm việc tại hiệu thuốc bệnh viện này. Người đàn ông mà cô kết hôn đang đi lính ở tỉnh Phúc Kiến, mặc dù quanh năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng tháng nào anh cũng gửi tiền tiêu vặt về, cuộc sống của cô trôi qua rất thoải mái.
Nếu nói có gì không vừa ý vậy thì chắc chắn là có, trên đời làm gì có chuyện hoàn hảo.
Tạ Vân gả cho Chu Thắng đã sáu năm nhưng vẫn không có con. Người lớn hai nhà tưởng đều cho rằng do họ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên cũng không dám quá lớn mật thúc giục, nhưng cũng bóng gió nhắc nhở rất nhiều lần.
Không phải Tạ Vân và Chu Thắng không cố gắng...
Mỗi khi Chu Thắng nghỉ phép hàng năm, hai người chỉ cần không ra ngoài, thời gian cơ bản đều đặt ở chuyện đó, giống như muốn xả hết tinh lực tích tụ của một năm vậy, nhưng vẫn không có phản ứng, bụng cũng bằng phẳng.
Tạ Vân còn âm thầm kéo Chu Thắng đi khám bác sĩ, các loại kiểm tra đều làm, nhưng một chút vấn đề cũng không tra ra được, cuối cùng chỉ có thể giải thích là do duyên phận con cái cạn.
Tạ Vân thậm chí còn nghe nói, cha mẹ hai bên có lén lút đến chùa xem hương cầu con.
Tạ Vân có kiêu ngạo của mình, người khác cười hai vợ chồng cô ly thân, cười cô nhiều năm vô sinh, cô cười người khác mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nặng nề, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống trôi qua áp lực.
Trong sáng và tối ganh đua không ít, ngược lại ai cũng không thua, chỉ là trong lòng lẫn nhau đều có gai đâm.
Thế nhưng mấy ngày trước, một lá thư từ tỉnh Phúc Kiến gửi đến đã phá vỡ sự yên ả bế tắc này - Chu Thắng bị thương và phải giải ngũ.
Người ganh đua với Tạ Vân thiếu chút nữa cười điên, khuôn mặt cười đến giống như sắp hỏng luôn rồi.
Tạ Vân tâm tình không tốt, tinh thần cũng ngẩn ngơ theo, lúc lấy thuốc cho người ta thì phạm phải hai lần sai lầm... Cũng không phải là sai lầm lớn gì, nhưng lãnh đạo bệnh viện đã muốn đưa cháu gái của mình vào công việc béo bở của hiệu thuốc từ lâu, vì vậy đã online phê bình Tạ Vân nửa giờ.
Tạ Vân có chế độ biên chế bảo kê cho nên bệnh việc không có cách nào đuổi thẳng cô được, thế nhưng chơi trò mèo khiến cô buồn nôn thì vẫn có thể—— Tạ Vân được điều đến nhà xác.
Tạ Vân sinh ra đã sĩ diện cao như vậy, làm sao có thể chịu đựng được cơn tức giận này?
Nhưng vì công việc, cô không thể chịu đựng được cũng phải chịu đựng.
Vết thương của Chu Thắng tuy là đã khỏi nhưng vẫn còn chưa trở về nhà, cô cũng không rõ tình trạng anh như thế nào. Nhỡ đâu anh mất đi sức lao động, nhà này còn phải trông cậy vào cô chống đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.