[Thập Niên 90] Sinh Viên Về Thôn Làm Xây Dựng
Chương 12:
Nhị Thập Lai Tuế
04/11/2024
7 giờ tối mùa hè trời vẫn còn sáng, nếu là mùa đông, trong thôn lại không có đèn đường, con đường chưa đầy hai mét chạy xuyên suốt cả thôn, sơ sẩy một chút là rơi xuống cái hồ bên trái đường, lạnh thì không nói, gặp ai không biết bơi thì mấy con cá trong hồ lại được một bữa.
Gần đầu thôn có tám nhà, đều là những nhà tích cóp được tiền, mấy năm nay mới dọn ra ngoài thôn xây nhà mới, bên ngoài rộng rãi hơn, lại gần đường lớn cũng thuận tiện. Còn lại khoảng 40 hộ vẫn ở trong thôn cũ, từ đầu thôn đi vào còn phải mất mười lăm, hai mươi phút nữa.
Nhà Trần Lâm vẫn ở trong thôn cũ.
Trần Lâm không vội về nhà mà đi đến căn nhà thứ hai ở đầu thôn gõ cửa, người bên trong lớn giọng hỏi là ai, Trần Lâm đáp: “Cậu họ, là con, Trần Lâm.”
“Ai?” Bên trong lại hỏi, nhưng nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía cửa.
“Là Trần Lâm!” Vừa dứt lời, cô nhận ra cổ họng mình khô khốc, may mà có mang theo chai nước. Cô đã nhịn tiểu từ nửa đường tới giờ, dù có nước cũng không dám uống thêm.
“Ồ ồ! Lâm Lâm về rồi à!” Giọng nói vang như loa phóng thanh, có thể truyền khắp nửa ngôi làng nhỏ nằm giữa ban bề núi non.
Con chó nhà bác Trương Nhị hàng xóm sủa ầm ĩ, mãi đến khi bị mắng mới chịu im. Cánh cửa nhà bác Trương Nhị kẽo kẹt mở ra, một cô bé mười mấy tuổi ló đầu nhìn sang phía Trần Lâm.
Đó là Tiểu Thải Vân, con gái bác Trương Nhị, nhỏ hơn Trần Lâm bảy tám tuổi. Trần Lâm mỉm cười với cô bé, Tiểu Thải Vân bẽn lẽn mím môi quay vào đóng cửa lại.
Cậu họ vừa lẩm bẩm sao cháu gái lại về đột ngột thế này, vừa mở cửa, cả nhà cậu cũng ra xem. Dù thắc mắc tại sao Trần Lâm không báo trước đã về thôn, nhưng nghĩ người đã về rồi thì từ từ hỏi cũng không vội.
Nhà Trần Lâm và nhà cậu họ xem như họ hàng xa.
Năm đó mẹ cô biết không thể trốn tránh số phận phải xuống nông thôn, ông bà ngoại đã nhờ người đưa bà đến thôn Phú Hoa để "cắm đội", chỉ vì mẹ của cậu họ là chị họ của bà dì nhà ông ngoại. Nếu mẹ cô không phải xuống nông thôn thì mối quan hệ họ hàng này đã sớm bị cắt đứt. Nhà cũ của cậu họ trước đây ở ngay cạnh nhà cô, hai nhà vẫn luôn rất thân thiết.
Bà cô họ chạy ra kéo Trần Lâm, bảo vào nhà ăn cơm rồi hãy về.
“Bà cô, con không đói, con đến mượn xe đạp để chạy về nhà cho nhanh.”
“Ăn cơm rồi hẵng về.” Mợ họ cũng ra khuyên.
Thấy trời đã sẩm tối, Trần Lâm cứ khăng khăng từ chối, nói muốn về sớm thăm ông bà.
“Ông bà con không sao đâu, đã đi bệnh viện huyện khám rồi, bị trẹo chân thôi, dán cao mấy hôm là khỏi. Ba con bận không về được nên đã gửi tiền rồi, con gọi điện cho ba báo nhé.” Cậu họ kể cho cô nghe kết quả khám bệnh, nhưng Trần Lâm vẫn muốn về sớm xem sao. Cậu họ liền đẩy xe đạp ra cho cô.
“À đúng rồi, được phân công về đơn vị nào?”
Trần Lâm nổi da gà, nếu cô nói thật bây giờ thì chắc chắn sẽ bị cậu họ giữ lại càm ràm thêm một tiếng nữa. Vậy nên cô giả vờ sốt ruột: “Cậu họ, cậu kiếm cho con sợi dây buộc đồ, con về xem ông bà trước đã, mai con nói với cậu sau.”
“Ừ, về sớm đi, kẻo tối trời khó đi.” Cậu họ không vội hỏi thêm, quay vào nhà tìm dây.
Bà cô họ lại quan tâm đến một chuyện khác, “Con về có ghé qua nhà ba mẹ con chưa?”
Gần đầu thôn có tám nhà, đều là những nhà tích cóp được tiền, mấy năm nay mới dọn ra ngoài thôn xây nhà mới, bên ngoài rộng rãi hơn, lại gần đường lớn cũng thuận tiện. Còn lại khoảng 40 hộ vẫn ở trong thôn cũ, từ đầu thôn đi vào còn phải mất mười lăm, hai mươi phút nữa.
Nhà Trần Lâm vẫn ở trong thôn cũ.
Trần Lâm không vội về nhà mà đi đến căn nhà thứ hai ở đầu thôn gõ cửa, người bên trong lớn giọng hỏi là ai, Trần Lâm đáp: “Cậu họ, là con, Trần Lâm.”
“Ai?” Bên trong lại hỏi, nhưng nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía cửa.
“Là Trần Lâm!” Vừa dứt lời, cô nhận ra cổ họng mình khô khốc, may mà có mang theo chai nước. Cô đã nhịn tiểu từ nửa đường tới giờ, dù có nước cũng không dám uống thêm.
“Ồ ồ! Lâm Lâm về rồi à!” Giọng nói vang như loa phóng thanh, có thể truyền khắp nửa ngôi làng nhỏ nằm giữa ban bề núi non.
Con chó nhà bác Trương Nhị hàng xóm sủa ầm ĩ, mãi đến khi bị mắng mới chịu im. Cánh cửa nhà bác Trương Nhị kẽo kẹt mở ra, một cô bé mười mấy tuổi ló đầu nhìn sang phía Trần Lâm.
Đó là Tiểu Thải Vân, con gái bác Trương Nhị, nhỏ hơn Trần Lâm bảy tám tuổi. Trần Lâm mỉm cười với cô bé, Tiểu Thải Vân bẽn lẽn mím môi quay vào đóng cửa lại.
Cậu họ vừa lẩm bẩm sao cháu gái lại về đột ngột thế này, vừa mở cửa, cả nhà cậu cũng ra xem. Dù thắc mắc tại sao Trần Lâm không báo trước đã về thôn, nhưng nghĩ người đã về rồi thì từ từ hỏi cũng không vội.
Nhà Trần Lâm và nhà cậu họ xem như họ hàng xa.
Năm đó mẹ cô biết không thể trốn tránh số phận phải xuống nông thôn, ông bà ngoại đã nhờ người đưa bà đến thôn Phú Hoa để "cắm đội", chỉ vì mẹ của cậu họ là chị họ của bà dì nhà ông ngoại. Nếu mẹ cô không phải xuống nông thôn thì mối quan hệ họ hàng này đã sớm bị cắt đứt. Nhà cũ của cậu họ trước đây ở ngay cạnh nhà cô, hai nhà vẫn luôn rất thân thiết.
Bà cô họ chạy ra kéo Trần Lâm, bảo vào nhà ăn cơm rồi hãy về.
“Bà cô, con không đói, con đến mượn xe đạp để chạy về nhà cho nhanh.”
“Ăn cơm rồi hẵng về.” Mợ họ cũng ra khuyên.
Thấy trời đã sẩm tối, Trần Lâm cứ khăng khăng từ chối, nói muốn về sớm thăm ông bà.
“Ông bà con không sao đâu, đã đi bệnh viện huyện khám rồi, bị trẹo chân thôi, dán cao mấy hôm là khỏi. Ba con bận không về được nên đã gửi tiền rồi, con gọi điện cho ba báo nhé.” Cậu họ kể cho cô nghe kết quả khám bệnh, nhưng Trần Lâm vẫn muốn về sớm xem sao. Cậu họ liền đẩy xe đạp ra cho cô.
“À đúng rồi, được phân công về đơn vị nào?”
Trần Lâm nổi da gà, nếu cô nói thật bây giờ thì chắc chắn sẽ bị cậu họ giữ lại càm ràm thêm một tiếng nữa. Vậy nên cô giả vờ sốt ruột: “Cậu họ, cậu kiếm cho con sợi dây buộc đồ, con về xem ông bà trước đã, mai con nói với cậu sau.”
“Ừ, về sớm đi, kẻo tối trời khó đi.” Cậu họ không vội hỏi thêm, quay vào nhà tìm dây.
Bà cô họ lại quan tâm đến một chuyện khác, “Con về có ghé qua nhà ba mẹ con chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.