Thập Niên 90: Ta Ở Hương Giang Làm Tâm Lý Học Tội Phạm
Chương 3:
Dịch Nam Tô Y
03/08/2024
Câu nói này như mở ra cả một câu chuyện dài, phố Thẩm Thủy là một khu thương mại sầm uất, có rất nhiều con phố mua sắm theo chủ đề. Ba tháng trước, một ông chủ tiệm tạp hóa ở đây bị sát hại đã gây chấn động toàn Hương Cảng, khiến việc buôn bán ế ẩm, vậy mà cảnh sát vẫn chưa bắt được hung thủ, than phiền cũng là điều dễ hiểu.
Mọi người xung quanh đang thảo luận sôi nổi, nhưng Tần Tri Vi chỉ chăm chú nhìn tờ báo.
Lúc cô nằm viện, Phương Khiết Vân có kể cho cô nghe về vụ án này. Nhưng khi đó cô chỉ nghe loáng thoáng. Giờ nghe mọi người bàn tán cũng thấy hứng thú.
Paparazzi ở Hương Cảng nổi tiếng là dám liều lĩnh, bài báo này còn đăng cả ảnh hiện trường vụ án mạng, đồng thời miêu tả chi tiết về hoàn cảnh gia đình của nạn nhân.
Nạn nhân là một doanh nhân, vợ mất cách đây mười năm, ông không đi bước nữa, con trai duy nhất thì đang làm việc ở nước ngoài. Phóng viên phỏng vấn những người buôn bán trên phố, ai cũng khen nạn nhân tính tình hiền lành, tốt bụng, không hề có xích mích gì với ai. Càng không thể nào có kẻ thù.
Cửa hàng của nạn nhân có lắp đặt camera giám sát, nhưng ông ấy đã bị hung thủ chặn đường cướp của và sát hại trên đường về nhà sau khi đóng cửa hàng.
Theo kết luận của đội trọng án thuộc Sở cảnh sát Tây Cửu Long phụ trách vụ án này: Đây là một vụ án mạng cướp của giết người do người lạ mặt gây ra.
Loại án này thường là loại khó điều tra nhất. Bởi vì hung thủ và nạn nhân không thù oán, Hương Cảng hiện nay có hàng triệu dân cư thường trú, ngoài người già, trẻ em và phụ nữ, tất cả đàn ông trưởng thành đều có thể là nghi phạm. Làm sao cảnh sát có thể điều tra được?
Tần Tri Vi còn đang thở dài về độ khó của vụ án thì bất ngờ một chiếc xe máy phóng nhanh vượt ẩu, lao vút qua đường ngay trước mũi xe buýt, suýt chút nữa thì "hôn" phải xe buýt. Tài xế giật bắn mình, phanh gấp, rồi chửi đổng lên, "Đồ khốn nạn! Đúng là đồ chó chết! Tự nhiên lao ra như vậy, muốn chết à!"
Ông ấy lau mồ hôi trên trán, vừa rồi đúng là hú vía.
Tài xế đã vậy, huống chi là hành khách ngồi phía sau, lúc phanh gấp, tất cả hành khách đều theo quán tính đổ người về phía trước, Tần Tri Vi theo bản năng bước chân phải lên một bước để giữ thăng bằng cho cơ thể, nhưng lại vô tình giẫm phải chân người đàn ông đứng trước mặt.
Tần Tri Vi vội vàng xin lỗi người đàn ông.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, ngón tay nắm chặt tay vịn, bực bội "hừ" một tiếng coi như đã trả lời.
Thấy đối phương không truy cứu, Tần Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, lúc thu hồi tầm mắt, cô vô tình liếc thấy bàn tay trái của người đàn ông chỉ có bốn ngón, ngón trỏ bị chặt đứt, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông có khuôn mặt gầy guộc, lông mày ngắn, gò má cao, môi dày, bên má phải có một nốt ruồi đen lớn, nhưng điều khiến Tần Tri Vi giật mình nhất chính là trên trán anh ta vậy mà lại có một con số, là số 100, màu đỏ tươi như máu, trông như thể dính chặt vào da thịt.
Mọi người xung quanh đang thảo luận sôi nổi, nhưng Tần Tri Vi chỉ chăm chú nhìn tờ báo.
Lúc cô nằm viện, Phương Khiết Vân có kể cho cô nghe về vụ án này. Nhưng khi đó cô chỉ nghe loáng thoáng. Giờ nghe mọi người bàn tán cũng thấy hứng thú.
Paparazzi ở Hương Cảng nổi tiếng là dám liều lĩnh, bài báo này còn đăng cả ảnh hiện trường vụ án mạng, đồng thời miêu tả chi tiết về hoàn cảnh gia đình của nạn nhân.
Nạn nhân là một doanh nhân, vợ mất cách đây mười năm, ông không đi bước nữa, con trai duy nhất thì đang làm việc ở nước ngoài. Phóng viên phỏng vấn những người buôn bán trên phố, ai cũng khen nạn nhân tính tình hiền lành, tốt bụng, không hề có xích mích gì với ai. Càng không thể nào có kẻ thù.
Cửa hàng của nạn nhân có lắp đặt camera giám sát, nhưng ông ấy đã bị hung thủ chặn đường cướp của và sát hại trên đường về nhà sau khi đóng cửa hàng.
Theo kết luận của đội trọng án thuộc Sở cảnh sát Tây Cửu Long phụ trách vụ án này: Đây là một vụ án mạng cướp của giết người do người lạ mặt gây ra.
Loại án này thường là loại khó điều tra nhất. Bởi vì hung thủ và nạn nhân không thù oán, Hương Cảng hiện nay có hàng triệu dân cư thường trú, ngoài người già, trẻ em và phụ nữ, tất cả đàn ông trưởng thành đều có thể là nghi phạm. Làm sao cảnh sát có thể điều tra được?
Tần Tri Vi còn đang thở dài về độ khó của vụ án thì bất ngờ một chiếc xe máy phóng nhanh vượt ẩu, lao vút qua đường ngay trước mũi xe buýt, suýt chút nữa thì "hôn" phải xe buýt. Tài xế giật bắn mình, phanh gấp, rồi chửi đổng lên, "Đồ khốn nạn! Đúng là đồ chó chết! Tự nhiên lao ra như vậy, muốn chết à!"
Ông ấy lau mồ hôi trên trán, vừa rồi đúng là hú vía.
Tài xế đã vậy, huống chi là hành khách ngồi phía sau, lúc phanh gấp, tất cả hành khách đều theo quán tính đổ người về phía trước, Tần Tri Vi theo bản năng bước chân phải lên một bước để giữ thăng bằng cho cơ thể, nhưng lại vô tình giẫm phải chân người đàn ông đứng trước mặt.
Tần Tri Vi vội vàng xin lỗi người đàn ông.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, ngón tay nắm chặt tay vịn, bực bội "hừ" một tiếng coi như đã trả lời.
Thấy đối phương không truy cứu, Tần Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, lúc thu hồi tầm mắt, cô vô tình liếc thấy bàn tay trái của người đàn ông chỉ có bốn ngón, ngón trỏ bị chặt đứt, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông có khuôn mặt gầy guộc, lông mày ngắn, gò má cao, môi dày, bên má phải có một nốt ruồi đen lớn, nhưng điều khiến Tần Tri Vi giật mình nhất chính là trên trán anh ta vậy mà lại có một con số, là số 100, màu đỏ tươi như máu, trông như thể dính chặt vào da thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.