Thập Niên 90: Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ
Chương 40: Đường Portland
Dịch Nam Tô Y
11/09/2023
Biển người mênh mông, cô biết đi đâu mà tìm người bây giờ? Đúng rồi, cô có thể tìm A Lệ. A Lệ đồng hương cũng đang đi làm ở Vịnh Đồng La, khi ấy A Lệ còn nói cho cô biết địa chỉ, là số mười hai đường Portland.
Tô Niệm Tinh dự định buổi chiều sẽ đến đường Portland tìm A Lệ, hỏi đối phương liệu có biết gì về tung tích của mẹ cô hay không.
Cô hỏi thăm chú Phúc và thím Phúc xem phải ngồi xe đến đường Portland thế nào, là ngồi xe buýt hay là đi tàu điện, cái nào tiện hơn.
Ai ngờ thím Phúc vừa nghe nói cô định đến đường Portland đã lập tức nhíu mày: “Cháu đến đường Portland làm gì? Chỗ đó không sạch sẽ gì đâu, một cô gái chưa lập gia đình như cháu tuyệt đối không thể đến đó.”
Tô Niệm Tinh cả kinh hoảng hốt, đường Portland là khu đèn đỏ hay gì? Cô hồi tưởng kỹ càng lại ký ức của nguyên chủ, khi ấy A Lệ kia ăn mặc rất thời thượng, trở về quê nhà còn chê người Tứ Xuyên nhà quê. Nguyên chủ không nghĩ nhiều gì mà thậm chí trong lòng cũng ngầm cho rằng như vậy.
Nhưng Tô Niệm Tinh cẩn thận nhớ lại thì A Lệ đúng là ăn mặc rất thời thượng, có rất nhiều kiểu dáng thậm chí còn chưa từng thấy qua ở nội địa, nhưng nét phong tình trong nét mặt của đối phương cũng rất là đáng nghiền ngẫm.
A Lệ ra tay còn vô cùng hào phóng, xây nhà cho em trai, nhưng cô tới Hương Giang rồi mới biết không có chứng minh thư thì hoàn toàn không tìm được một công việc tốt. Vậy A Lệ kia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Cách giải thích duy nhất chính là cô ta vẫn luôn làm cái nghề không thể cho người khác biết.
Trong lòng cô nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, liệu có phải A Lệ lừa nguyên chủ, cố tình dẫn cô vượt biên đến Hương Giang và muốn nguyên chủ cùng bán thân với cô tay hay không?
Club đêm ở Hương Giang nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có chính sách nhất lầu nhất phượng.
Nguyên chủ quanh năm lo làm việc, làn da từ nhỏ đã mang màu lúa mạch, ngũ quan lớn lên cũng rất thanh tú, còn ưa nhìn hơn cả A Lệ, nếu cô có thể trắng ra hai tông thì nói không chừng đã có thể đi thi hoa hậu Hồng Kông rồi.
Dẫn một cô em như vậy ra ngoài, A Lệ chắc chắn cũng có thể nhận được một khoản tiền hoa hồng phong phú.
Suy nghĩ này quá đáng sợ!
“Tiểu Tô? Thím đang nói, cháu có nghe không đó?”
Tô Niệm Tinh lấy lại bình tĩnh, thấy chú Phúc và thím Phúc đang nhìn mình với vẻ lo lắng, cô vội vàng gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu sẽ không tới đó đâu.”
Mấy nơi như club đêm này vàng thau lẫn lộn, bây giờ cô vẫn chỉ là một dân nhập cư trái phép, đến nơi đó tìm người sẽ bị đối phương bắt lại, hoàn toàn sẽ không có ai ra mặt cho cô, thôi bỏ đi vậy.
Về phần mẹ ruột của nguyên chủ? Sau này có cơ hội cô sẽ tìm người gọi A Lệ ra ngoài, so với bù đắp tiếc nuối của nguyên chủ thì bây giờ cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn.
Chú Phúc và thím Phúc ra ngoài ăn hải sản, Tô Niệm Tinh thì ở nhà một mình làm cá viên. Sau khi cạo sạch sẽ vảy cá, cô bắt đầu xử lý xương cá, ngay lúc này lại có một nhóm phóng viên lao vào trong muốn phỏng vấn cô.
Tổ trọng án vẫn đang điều tra vụ án, bộ phận quan hệ công chúng của đồn cảnh sát không tiện thông báo tiến triển của vụ án, nhưng cảm giác hoang mang khủng hoảng của các thị dân lại đang càng ngày càng tăng cao, cũng càng lúc càng bất mãn với hiệu suất làm việc của cảnh sát. Dưới áp lực này, hôm qua sir Trương cuối cùng cũng chịu nhả ra, nói cho các phóng viên biết nghi phạm gây án trước đó cũng không phải là hung thủ.
Mấy phóng viên này ngửi được tin tức mới, nếu bà thầy bói này không phải hung thủ nhưng lại có thể tính ra được anh Hổ chắc chắn sẽ chết trong ba ngày, vậy điều này chứng minh cô xem quẻ rất chuẩn, là một thầy bói danh xứng với thực.
Các phóng viên không ngừng tìm đến nơi này, hỏi Tô Niệm Tinh đã tính ra được thế nào.
Tô Niệm Tinh nói lại chuyện mình am hiểu xem tướng tay.
Phóng viên lại phỏng vấn cô, hỏi hung thủ giết chết anh Hổ lớn lên thế nào?
Tô Niệm Tinh dự định buổi chiều sẽ đến đường Portland tìm A Lệ, hỏi đối phương liệu có biết gì về tung tích của mẹ cô hay không.
Cô hỏi thăm chú Phúc và thím Phúc xem phải ngồi xe đến đường Portland thế nào, là ngồi xe buýt hay là đi tàu điện, cái nào tiện hơn.
Ai ngờ thím Phúc vừa nghe nói cô định đến đường Portland đã lập tức nhíu mày: “Cháu đến đường Portland làm gì? Chỗ đó không sạch sẽ gì đâu, một cô gái chưa lập gia đình như cháu tuyệt đối không thể đến đó.”
Tô Niệm Tinh cả kinh hoảng hốt, đường Portland là khu đèn đỏ hay gì? Cô hồi tưởng kỹ càng lại ký ức của nguyên chủ, khi ấy A Lệ kia ăn mặc rất thời thượng, trở về quê nhà còn chê người Tứ Xuyên nhà quê. Nguyên chủ không nghĩ nhiều gì mà thậm chí trong lòng cũng ngầm cho rằng như vậy.
Nhưng Tô Niệm Tinh cẩn thận nhớ lại thì A Lệ đúng là ăn mặc rất thời thượng, có rất nhiều kiểu dáng thậm chí còn chưa từng thấy qua ở nội địa, nhưng nét phong tình trong nét mặt của đối phương cũng rất là đáng nghiền ngẫm.
A Lệ ra tay còn vô cùng hào phóng, xây nhà cho em trai, nhưng cô tới Hương Giang rồi mới biết không có chứng minh thư thì hoàn toàn không tìm được một công việc tốt. Vậy A Lệ kia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Cách giải thích duy nhất chính là cô ta vẫn luôn làm cái nghề không thể cho người khác biết.
Trong lòng cô nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, liệu có phải A Lệ lừa nguyên chủ, cố tình dẫn cô vượt biên đến Hương Giang và muốn nguyên chủ cùng bán thân với cô tay hay không?
Club đêm ở Hương Giang nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có chính sách nhất lầu nhất phượng.
Nguyên chủ quanh năm lo làm việc, làn da từ nhỏ đã mang màu lúa mạch, ngũ quan lớn lên cũng rất thanh tú, còn ưa nhìn hơn cả A Lệ, nếu cô có thể trắng ra hai tông thì nói không chừng đã có thể đi thi hoa hậu Hồng Kông rồi.
Dẫn một cô em như vậy ra ngoài, A Lệ chắc chắn cũng có thể nhận được một khoản tiền hoa hồng phong phú.
Suy nghĩ này quá đáng sợ!
“Tiểu Tô? Thím đang nói, cháu có nghe không đó?”
Tô Niệm Tinh lấy lại bình tĩnh, thấy chú Phúc và thím Phúc đang nhìn mình với vẻ lo lắng, cô vội vàng gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu sẽ không tới đó đâu.”
Mấy nơi như club đêm này vàng thau lẫn lộn, bây giờ cô vẫn chỉ là một dân nhập cư trái phép, đến nơi đó tìm người sẽ bị đối phương bắt lại, hoàn toàn sẽ không có ai ra mặt cho cô, thôi bỏ đi vậy.
Về phần mẹ ruột của nguyên chủ? Sau này có cơ hội cô sẽ tìm người gọi A Lệ ra ngoài, so với bù đắp tiếc nuối của nguyên chủ thì bây giờ cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn.
Chú Phúc và thím Phúc ra ngoài ăn hải sản, Tô Niệm Tinh thì ở nhà một mình làm cá viên. Sau khi cạo sạch sẽ vảy cá, cô bắt đầu xử lý xương cá, ngay lúc này lại có một nhóm phóng viên lao vào trong muốn phỏng vấn cô.
Tổ trọng án vẫn đang điều tra vụ án, bộ phận quan hệ công chúng của đồn cảnh sát không tiện thông báo tiến triển của vụ án, nhưng cảm giác hoang mang khủng hoảng của các thị dân lại đang càng ngày càng tăng cao, cũng càng lúc càng bất mãn với hiệu suất làm việc của cảnh sát. Dưới áp lực này, hôm qua sir Trương cuối cùng cũng chịu nhả ra, nói cho các phóng viên biết nghi phạm gây án trước đó cũng không phải là hung thủ.
Mấy phóng viên này ngửi được tin tức mới, nếu bà thầy bói này không phải hung thủ nhưng lại có thể tính ra được anh Hổ chắc chắn sẽ chết trong ba ngày, vậy điều này chứng minh cô xem quẻ rất chuẩn, là một thầy bói danh xứng với thực.
Các phóng viên không ngừng tìm đến nơi này, hỏi Tô Niệm Tinh đã tính ra được thế nào.
Tô Niệm Tinh nói lại chuyện mình am hiểu xem tướng tay.
Phóng viên lại phỏng vấn cô, hỏi hung thủ giết chết anh Hổ lớn lên thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.