Thập Niên 90: Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ
Chương 26: Quan Hệ Nhân Quả
Dịch Nam Tô Y
04/09/2023
Bà A Hương lắc đầu: “Người không tin số phận có tính rồi cũng vô dụng, nếu như là người tin số phận nghe theo lời cháu, thay đổi vận mệnh của anh ta vậy có nghĩa là cháu đã thay đổi số phận của anh ta, đây chính là tiết lộ thiên cơ, cũng sẽ dính nhân quả.”
Tô Niệm Tinh đã nghe hiểu rồi, cho nên cô muốn cảm ơn anh Hổ đã không tin số phận, cũng sẽ không nghe theo lời tiên tri của cô mà thay đổi vận mệnh?
Nhưng biết rõ anh ta sẽ chết mà cô lại không ngăn cản được, sao trong lòng lại nhạt thếch như vậy.
Bà A Hương là người già thành tinh, nhìn vẻ mặt của cô đã đoán ngay ra được cô đang nghĩ gì, vì thế bà ta an ủi cô: “Cậu ta chính là đường chủ ở cả cái Vịnh Đồng La này, linh hồn chết dưới tay cậu ta có thể chất đầy toàn bộ con phố Paterson. Kẻ ác độc như cậu ta chết rồi ngược lại mới là cống hiến cho xã hội. Cháu không cần phải có gánh nặng tâm lý đâu.”
Bà A Hương quả thật biết an ủi người, chí ít thì một chút áy náy đó của Tô Niệm Tinh cũng đã biến mất.
Bà A Hương thở dài một hơi, quan sát cô: “Chuyện của bà đã giải quyết xong rồi, nhưng bà vẫn phải nhắc nhở cháu. Cháu đoán mệnh cho người ta nhất định phải nhớ kỹ ba không xem. Cháu xem, bà đoán mệnh chẳng ra làm sau mà còn bị phản phệ, trung niên mất chồng, già rồi mất con, đây đều là báo ứng của việc tiết lộ thiên cơ.”
Tô Niệm Tinh biết bà ta cũng đang đọc báo, có tờ báo không chỉ không đồng cảm với bà A Hương mà ngược lại còn rất nham hiểm, nói bà ta hành nghề bói toán, tiết lộ quá nhiều thiên cơ cho nên mới khắc chồng khắc con.
Tô Niệm Tinh cũng không tin mấy chuyện này, cô cười nhạo: “Trên đời này cũng có rất nhiều người phụ nữ mất chồng mất con, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng đoán mệnh cho người khác. Chồng bà mất sớm là có liên quan đến thói quen sinh hoạt không tốt của ông ta, hút thuốc uống rượu vốn đã rút ngắn tuổi thọ của con người rồi. Về phần con trai bà là bị tiểu nhân hãm hại, không hề liên quan đến bà, đừng kéo mấy chuyện gì đâu lên người mình như thế.”
Gương mặt của bà A Hương lộ ra vẻ chua xót: “Nhưng thà rằng tin là có còn hơn tin là không có. Trước đây bà cũng cảm thấy đoán mệnh là giả. Dù sao thì bản thân bà cũng đều dựa vào lừa gạt cả. Nhưng cháu tính chuẩn như thế khiến bà cảm thấy trên đời này còn có cao thủ. Nếu cháu đã bước chân vào cái nghề này thì phải tuân thủ quy tắc trong nghề này. Đây chính là tổng kết giáo dục mà vô số thầy bói dùng máu để đúc kết ra.”
Tô Niệm Tinh chưa bao giờ cho rằng mình là thầy đoán mệnh, hơn nữa, cô cũng không dựa vào bản thân để tính ra mà là ông trời ban cho cô bàn tay vàng, nếu ông trời không muốn cho cô tiết lộ thiên cơ thì lúc đầu đã không cho cô bàn tay vàng này rồi. Nhưng vẻ quan tâm ngập tràn trong mắt bà A Hương khiến cho Tô Niệm Tinh rất cảm động, dù sao thì sau này cô cũng không dựa vào đoán mệnh để sống mà có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như ông nội cô, vì thế cô trấn an ngược lại bà ta: “Nội địa không tin mấy thứ này đâu. Sau này cháu sẽ mở một cửa hàng bánh bao, bà không cần lo lắng cháu tiết lộ thiên cơ, gặp phản phệ nữa.”
Bà A Hương thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Như vậy cũng được.”
Bà ta lấy một bao lì xì ra nhét cho Tô Niệm Tinh: “Tiền xem quẻ mà Trư Nhục Vinh trả cháu vẫn nên nhận đi. Dù sao thì người đoán mệnh chân chính cũng là cháu, nhớ kỹ quy tắc chưa? Đoán mệnh là tiết lộ thiên cơ, phải thu phí thì mới có thể triệt tiêu nhân quả.”
Lần này, Tô Niệm Tinh không từ chối nữa.
Giải quyết xong một tâm sự, tâm trạng của cô vô cùng tốt, lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, xác nhận xung quanh không có cảnh sát mặc quân trang, cô mới dũng cảm nhấc chân đi vào.
Bây giờ trung tâm thương mại hiển nhiên không phồn hoa như ở thủ đô ba mươi năm sau, nhưng ở thập niên chín mươi này đã là một thiên đường mua sắm trong mắt của rất nhiều người rồi.
Tô Niệm Tinh đã nghe hiểu rồi, cho nên cô muốn cảm ơn anh Hổ đã không tin số phận, cũng sẽ không nghe theo lời tiên tri của cô mà thay đổi vận mệnh?
Nhưng biết rõ anh ta sẽ chết mà cô lại không ngăn cản được, sao trong lòng lại nhạt thếch như vậy.
Bà A Hương là người già thành tinh, nhìn vẻ mặt của cô đã đoán ngay ra được cô đang nghĩ gì, vì thế bà ta an ủi cô: “Cậu ta chính là đường chủ ở cả cái Vịnh Đồng La này, linh hồn chết dưới tay cậu ta có thể chất đầy toàn bộ con phố Paterson. Kẻ ác độc như cậu ta chết rồi ngược lại mới là cống hiến cho xã hội. Cháu không cần phải có gánh nặng tâm lý đâu.”
Bà A Hương quả thật biết an ủi người, chí ít thì một chút áy náy đó của Tô Niệm Tinh cũng đã biến mất.
Bà A Hương thở dài một hơi, quan sát cô: “Chuyện của bà đã giải quyết xong rồi, nhưng bà vẫn phải nhắc nhở cháu. Cháu đoán mệnh cho người ta nhất định phải nhớ kỹ ba không xem. Cháu xem, bà đoán mệnh chẳng ra làm sau mà còn bị phản phệ, trung niên mất chồng, già rồi mất con, đây đều là báo ứng của việc tiết lộ thiên cơ.”
Tô Niệm Tinh biết bà ta cũng đang đọc báo, có tờ báo không chỉ không đồng cảm với bà A Hương mà ngược lại còn rất nham hiểm, nói bà ta hành nghề bói toán, tiết lộ quá nhiều thiên cơ cho nên mới khắc chồng khắc con.
Tô Niệm Tinh cũng không tin mấy chuyện này, cô cười nhạo: “Trên đời này cũng có rất nhiều người phụ nữ mất chồng mất con, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng đoán mệnh cho người khác. Chồng bà mất sớm là có liên quan đến thói quen sinh hoạt không tốt của ông ta, hút thuốc uống rượu vốn đã rút ngắn tuổi thọ của con người rồi. Về phần con trai bà là bị tiểu nhân hãm hại, không hề liên quan đến bà, đừng kéo mấy chuyện gì đâu lên người mình như thế.”
Gương mặt của bà A Hương lộ ra vẻ chua xót: “Nhưng thà rằng tin là có còn hơn tin là không có. Trước đây bà cũng cảm thấy đoán mệnh là giả. Dù sao thì bản thân bà cũng đều dựa vào lừa gạt cả. Nhưng cháu tính chuẩn như thế khiến bà cảm thấy trên đời này còn có cao thủ. Nếu cháu đã bước chân vào cái nghề này thì phải tuân thủ quy tắc trong nghề này. Đây chính là tổng kết giáo dục mà vô số thầy bói dùng máu để đúc kết ra.”
Tô Niệm Tinh chưa bao giờ cho rằng mình là thầy đoán mệnh, hơn nữa, cô cũng không dựa vào bản thân để tính ra mà là ông trời ban cho cô bàn tay vàng, nếu ông trời không muốn cho cô tiết lộ thiên cơ thì lúc đầu đã không cho cô bàn tay vàng này rồi. Nhưng vẻ quan tâm ngập tràn trong mắt bà A Hương khiến cho Tô Niệm Tinh rất cảm động, dù sao thì sau này cô cũng không dựa vào đoán mệnh để sống mà có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như ông nội cô, vì thế cô trấn an ngược lại bà ta: “Nội địa không tin mấy thứ này đâu. Sau này cháu sẽ mở một cửa hàng bánh bao, bà không cần lo lắng cháu tiết lộ thiên cơ, gặp phản phệ nữa.”
Bà A Hương thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Như vậy cũng được.”
Bà ta lấy một bao lì xì ra nhét cho Tô Niệm Tinh: “Tiền xem quẻ mà Trư Nhục Vinh trả cháu vẫn nên nhận đi. Dù sao thì người đoán mệnh chân chính cũng là cháu, nhớ kỹ quy tắc chưa? Đoán mệnh là tiết lộ thiên cơ, phải thu phí thì mới có thể triệt tiêu nhân quả.”
Lần này, Tô Niệm Tinh không từ chối nữa.
Giải quyết xong một tâm sự, tâm trạng của cô vô cùng tốt, lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, xác nhận xung quanh không có cảnh sát mặc quân trang, cô mới dũng cảm nhấc chân đi vào.
Bây giờ trung tâm thương mại hiển nhiên không phồn hoa như ở thủ đô ba mươi năm sau, nhưng ở thập niên chín mươi này đã là một thiên đường mua sắm trong mắt của rất nhiều người rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.