[Thập Niên 90] Tại Sao Bà Bà Lại Như Vậy?
Chương 2: Hệ Thống: Muốn Làm Thì Làm, Không Làm Thì Biến! 2
Liên Hạ Ngư
10/06/2024
Từ ngày tỉnh lại trong cơ thể này, Du Ái Bảo vẫn chưa tiếp nhận hoàn toàn ký ức của nguyên chủ, đầu óc vẫn còn mơ màng, không nghe hiểu tiếng địa phương, càng không thể nói được.
Mở miệng ra là một tràng tiếng phổ thông xa lạ, chẳng ai hiểu cô đang nói gì.
Mãi đến hôm qua, sau khi đã tỉnh táo, Du Ái Bảo tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, hiểu rõ tình hình hiện tại. Cô quyết định giả vờ bị ngã đến ngốc luôn, nếu không cô không thể nào diễn tròn vai một người có tính cách khác mình hoàn toàn được.
Dù sao sớm muộn gì mọi người cũng phát hiện ra, chi bằng cứ nói là cô bị ngã đến ngốc luôn.
Cảm giác có lý do chính đáng để làm loạn thật sự rất sướng!
Sắc mặt bà ngoại họ Lương và cậu mợ đang ngồi trong nhà tối sầm, hạ giọng mắng nhiếc con trai và con dâu bất hiếu: "Nó là cháu gái ruột của con, sao có thể đẩy nó vào hố lửa như thế chứ, có phải người không hả? Để cho anh rể của mấy người biết được, chắc chắn sẽ tức chết mất!"
Trong lòng bà ngoại, Du Ái Bảo là một đứa trẻ ngoan ngoãn, xinh đẹp, học giỏi, bà ấy luôn cho rằng cháu gái mình xứng đáng có được người tốt hơn.
"Mẹ ơi, mẹ đừng nói linh tinh nữa, con bé là cháu ruột của con, sao con có thể đối xử tệ với nó được chứ? Mấy năm nay nó sống ở nhà con, con có lấy của nó đồng nào đâu. Dân làng ai mà chẳng khen con có lương tâm?"
"Đúng đó mẹ, con biết mẹ thương cháu gái, nhưng mẹ không thể nói như vậy được. Người ngoài nghe được, còn tưởng con là mợ ghẻ độc ác nữa! Nếu không phải tại con bé kén cá chọn canh, hết người này đến người khác đều không vừa mắt, cứ kéo dài đến tận cái tuổi này, lại còn chọc giận người ta ở trên thành phố, bị mất việc, thì chúng ta cũng đâu đến nỗi phải gấp gáp tìm chồng cho nó như vậy." Lâm Nhị Ny nén giận, nhỏ nhẹ giải thích: "Tuy Chu Hoài Thăng hơi lớn tuổi một chút, nhưng đàn ông lớn tuổi biết thương người hơn. Có con riêng thì sao chứ? Con nuôi thì cũng lớn rồi, có thể giúp việc nhà. Dù sao hai đứa cháu trai cháu gái đó cũng là người ngoài, Chu Hoài Thăng còn có mẹ già, có thể chăm sóc lẫn nhau, Ái Bảo không cần phải lo lắng. Ái Bảo xinh đẹp, học vấn cao, tuổi này mà chưa kết hôn thì cũng được xem là gái ế rồi. Lấy một người đàn ông gần ba mươi tuổi, lại còn có con riêng như thằng bé là quá hời rồi, sau này chắc chắn sẽ được thằng bé cưng chiều hết mực!"
"Con thấy không phải Ái Bảo ghét bỏ người ta, mà là nó bị ngã đến ngốc rồi."
Tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của ba người trong nhà mơ hồ truyền đến tai bà mối, bà ta khẽ nhíu mày, liếc nhìn Du Ái Bảo.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mở miệng ra là một tràng tiếng phổ thông xa lạ, chẳng ai hiểu cô đang nói gì.
Mãi đến hôm qua, sau khi đã tỉnh táo, Du Ái Bảo tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, hiểu rõ tình hình hiện tại. Cô quyết định giả vờ bị ngã đến ngốc luôn, nếu không cô không thể nào diễn tròn vai một người có tính cách khác mình hoàn toàn được.
Dù sao sớm muộn gì mọi người cũng phát hiện ra, chi bằng cứ nói là cô bị ngã đến ngốc luôn.
Cảm giác có lý do chính đáng để làm loạn thật sự rất sướng!
Sắc mặt bà ngoại họ Lương và cậu mợ đang ngồi trong nhà tối sầm, hạ giọng mắng nhiếc con trai và con dâu bất hiếu: "Nó là cháu gái ruột của con, sao có thể đẩy nó vào hố lửa như thế chứ, có phải người không hả? Để cho anh rể của mấy người biết được, chắc chắn sẽ tức chết mất!"
Trong lòng bà ngoại, Du Ái Bảo là một đứa trẻ ngoan ngoãn, xinh đẹp, học giỏi, bà ấy luôn cho rằng cháu gái mình xứng đáng có được người tốt hơn.
"Mẹ ơi, mẹ đừng nói linh tinh nữa, con bé là cháu ruột của con, sao con có thể đối xử tệ với nó được chứ? Mấy năm nay nó sống ở nhà con, con có lấy của nó đồng nào đâu. Dân làng ai mà chẳng khen con có lương tâm?"
"Đúng đó mẹ, con biết mẹ thương cháu gái, nhưng mẹ không thể nói như vậy được. Người ngoài nghe được, còn tưởng con là mợ ghẻ độc ác nữa! Nếu không phải tại con bé kén cá chọn canh, hết người này đến người khác đều không vừa mắt, cứ kéo dài đến tận cái tuổi này, lại còn chọc giận người ta ở trên thành phố, bị mất việc, thì chúng ta cũng đâu đến nỗi phải gấp gáp tìm chồng cho nó như vậy." Lâm Nhị Ny nén giận, nhỏ nhẹ giải thích: "Tuy Chu Hoài Thăng hơi lớn tuổi một chút, nhưng đàn ông lớn tuổi biết thương người hơn. Có con riêng thì sao chứ? Con nuôi thì cũng lớn rồi, có thể giúp việc nhà. Dù sao hai đứa cháu trai cháu gái đó cũng là người ngoài, Chu Hoài Thăng còn có mẹ già, có thể chăm sóc lẫn nhau, Ái Bảo không cần phải lo lắng. Ái Bảo xinh đẹp, học vấn cao, tuổi này mà chưa kết hôn thì cũng được xem là gái ế rồi. Lấy một người đàn ông gần ba mươi tuổi, lại còn có con riêng như thằng bé là quá hời rồi, sau này chắc chắn sẽ được thằng bé cưng chiều hết mực!"
"Con thấy không phải Ái Bảo ghét bỏ người ta, mà là nó bị ngã đến ngốc rồi."
Tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của ba người trong nhà mơ hồ truyền đến tai bà mối, bà ta khẽ nhíu mày, liếc nhìn Du Ái Bảo.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.