Thập Niên 90: Tài Vận Hanh Thông
Chương 34
Tây Tích
07/07/2023
Ông chủ thấy hai người nam nữ này ăn mặc không tồi, vừa nhìn là biết không phải là người thiếu tiền, tuy rằng bọn họ không có khẩu âm của người bản địa, nhưng mấy năm nay người đến thành phố Nam cũng không ít, những người như bọn họ đúng là rất bình thường.
Cái máy này thu 3500 đồng, khi bán ra với giá 5000 đồng cũng được.
Nếu muốn thì có người còn không thèm mặc cả!
Có lẽ trong quốc nội cũng không có mấy cái máy loại này, cái máy này chính là biểu tượng của thân phận ngoài xã hội đấy.
“Được rồi, vậy 3500 đồng, lần sau các người có hàng mới thì có thể đến tìm tôi, giá cả có thể thương lượng.”
“Được.”
Vài phút trước Lý Chí Kiệt còn cảm thấy Lục Tĩnh Nhiên ra giá như vậy, chắc chắn ông chủ sẽ đuổi bọn họ ra ngoài.
Vậy mà không ngờ bọn họ lại được tiễn ra ngoài.
3500 đồng, túi quần Lục Tĩnh Nhiên không chứa được nhiều tiền như vậy.
Nên một phần đặt trong túi xách của cô, còn lại thì đặt trong ba lô của Lý Chí Kiệt.
Hai người ngồi lên xe đi huyện thành.
Xe xóc nảy hai tiếng, cuối cùng cũng dừng lại, nhìn quanh khắp nơi đều là vườn trà xanh biếc.
Đây là thời điểm hái lá trà, nông dân trồng trà đang cần cù làm việc.
Lục Tĩnh Nhiên hỏi: “Anh còn nhớ em nói những chuyện gì với anh không?”
“Anh nhớ, anh là quản lý chuyên mua sắm của một cửa hàng trà, đến đây muốn hợp tác trường kỳ với bọn họ.”
Cậu ta tuy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm nổi.
Sao cậu ta lại đồng ý việc hợp tác với Lục Tĩnh Nhiên để đi lừa gạt người khác chứ? Được rồi, cô nói chuyện này không phải là lừa gạt, đây gọi là đóng gói thương mại.
Lục Tĩnh Nhiên sửa sang lại cổ áo giúp cậu ta: “Anh không quên thì tốt, chúng ta đi thôi.”
“Nếu chia lợi nhuận, chúng ta mượn 3500 đồng, thì phải trả 3850 đồng, chúng ta có thể kiếm nhiều tiền như vậy được sao?” Lý Chí Kiệt hỏi.
Lục Tĩnh Nhiên cười nói: “Anh suy nghĩ cái gì vậy? Đương nhiên em có thể kiếm được, tin tưởng em.”
“Được, chắc chắn sẽ kiếm được, tin tưởng em.” Lý Chí Kiệt lẩm bẩm lặp lại một lần.
Lần đầu tiên cậu ta rời khỏi thị trấn nhỏ, mấy ngày gần đây cậu ta đã trải qua rất nhiều chuyện hoang đường, dù trong lòng vẫn chưa thực sự bình tĩnh được.
Nhưng lúc này, không hiểu sao trong lòng cậu ta bỗng nhiên nhiệt huyết dũng cảm hơn.
Số tiền nợ 3850 đồng, nếu sau này có người đến cửa đòi tiền, có tiền thì mang đi trả, không có thì cố gắng làm việc trả nợ thôi.
Nếu cha mẹ cậu ta biết, chắc chắn sẽ lột da cậu ta.
Sau này mẹ sẽ dùng gậy cán bột, cha sẽ dùng cơ lê sửa đồ điện, ngày ngày đêm đêm “chào hỏi” cậu ta thôi.
Khi trong đầu tưởng tượng tình cảnh thê thảm đó, cậu ta cảm thấy bản thân cần quyết tâm mà vực dậy thôi!
----------
Lục Tĩnh Nhiên nhớ lại hướng dẫn chỉ đường mà đối phương gửi trong điện thoại.
Xuống xe ở ngã ba vườn trà, sau đó đi bộ về phía bên trái.
Cô nhìn sang trái, đúng lúc có năm sáu người đi ngang qua.
Không có ai khác trên con đường này, vì vậy mục tiêu chính là là những người này mà không phải là ai khác.
"Cô là cháu gái ruột của mẹ tôi sao? Lục Tĩnh Nhiên?" Một người đàn ông trung niên mặc áo vest trắng hỏi.
Lâm Tĩnh Nhiên chớp chớp mắt hỏi: "Chú họ?"
Tống Ngọc Phượng mười bảy tuổi lập gia đình, sinh được hai trai một gái, Lục Tĩnh Nhiên ước chừng tuổi tác của người đàn ông trước mặt, đoán rằng đây chắc là anh cả.
"Ừ, tôi là chú họ của cháu, bà cô cùng mọi người đều đang chờ cháu, đi theo chú, đi đường có phải rất vất vả không?"
Anh trai cùng với cháu gái của ông đều rất đẹp.
Vương Trạch Hoa nhìn và đánh giá Lý Chí Kiệt đang đi bên cạnh và hỏi: "Đây có phải quản lý đi cùng cháu không? Cậu ấy khá trẻ."
Lý Chí Kiệt hơi căng thẳng, không dám trả lời.
Cái máy này thu 3500 đồng, khi bán ra với giá 5000 đồng cũng được.
Nếu muốn thì có người còn không thèm mặc cả!
Có lẽ trong quốc nội cũng không có mấy cái máy loại này, cái máy này chính là biểu tượng của thân phận ngoài xã hội đấy.
“Được rồi, vậy 3500 đồng, lần sau các người có hàng mới thì có thể đến tìm tôi, giá cả có thể thương lượng.”
“Được.”
Vài phút trước Lý Chí Kiệt còn cảm thấy Lục Tĩnh Nhiên ra giá như vậy, chắc chắn ông chủ sẽ đuổi bọn họ ra ngoài.
Vậy mà không ngờ bọn họ lại được tiễn ra ngoài.
3500 đồng, túi quần Lục Tĩnh Nhiên không chứa được nhiều tiền như vậy.
Nên một phần đặt trong túi xách của cô, còn lại thì đặt trong ba lô của Lý Chí Kiệt.
Hai người ngồi lên xe đi huyện thành.
Xe xóc nảy hai tiếng, cuối cùng cũng dừng lại, nhìn quanh khắp nơi đều là vườn trà xanh biếc.
Đây là thời điểm hái lá trà, nông dân trồng trà đang cần cù làm việc.
Lục Tĩnh Nhiên hỏi: “Anh còn nhớ em nói những chuyện gì với anh không?”
“Anh nhớ, anh là quản lý chuyên mua sắm của một cửa hàng trà, đến đây muốn hợp tác trường kỳ với bọn họ.”
Cậu ta tuy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm nổi.
Sao cậu ta lại đồng ý việc hợp tác với Lục Tĩnh Nhiên để đi lừa gạt người khác chứ? Được rồi, cô nói chuyện này không phải là lừa gạt, đây gọi là đóng gói thương mại.
Lục Tĩnh Nhiên sửa sang lại cổ áo giúp cậu ta: “Anh không quên thì tốt, chúng ta đi thôi.”
“Nếu chia lợi nhuận, chúng ta mượn 3500 đồng, thì phải trả 3850 đồng, chúng ta có thể kiếm nhiều tiền như vậy được sao?” Lý Chí Kiệt hỏi.
Lục Tĩnh Nhiên cười nói: “Anh suy nghĩ cái gì vậy? Đương nhiên em có thể kiếm được, tin tưởng em.”
“Được, chắc chắn sẽ kiếm được, tin tưởng em.” Lý Chí Kiệt lẩm bẩm lặp lại một lần.
Lần đầu tiên cậu ta rời khỏi thị trấn nhỏ, mấy ngày gần đây cậu ta đã trải qua rất nhiều chuyện hoang đường, dù trong lòng vẫn chưa thực sự bình tĩnh được.
Nhưng lúc này, không hiểu sao trong lòng cậu ta bỗng nhiên nhiệt huyết dũng cảm hơn.
Số tiền nợ 3850 đồng, nếu sau này có người đến cửa đòi tiền, có tiền thì mang đi trả, không có thì cố gắng làm việc trả nợ thôi.
Nếu cha mẹ cậu ta biết, chắc chắn sẽ lột da cậu ta.
Sau này mẹ sẽ dùng gậy cán bột, cha sẽ dùng cơ lê sửa đồ điện, ngày ngày đêm đêm “chào hỏi” cậu ta thôi.
Khi trong đầu tưởng tượng tình cảnh thê thảm đó, cậu ta cảm thấy bản thân cần quyết tâm mà vực dậy thôi!
----------
Lục Tĩnh Nhiên nhớ lại hướng dẫn chỉ đường mà đối phương gửi trong điện thoại.
Xuống xe ở ngã ba vườn trà, sau đó đi bộ về phía bên trái.
Cô nhìn sang trái, đúng lúc có năm sáu người đi ngang qua.
Không có ai khác trên con đường này, vì vậy mục tiêu chính là là những người này mà không phải là ai khác.
"Cô là cháu gái ruột của mẹ tôi sao? Lục Tĩnh Nhiên?" Một người đàn ông trung niên mặc áo vest trắng hỏi.
Lâm Tĩnh Nhiên chớp chớp mắt hỏi: "Chú họ?"
Tống Ngọc Phượng mười bảy tuổi lập gia đình, sinh được hai trai một gái, Lục Tĩnh Nhiên ước chừng tuổi tác của người đàn ông trước mặt, đoán rằng đây chắc là anh cả.
"Ừ, tôi là chú họ của cháu, bà cô cùng mọi người đều đang chờ cháu, đi theo chú, đi đường có phải rất vất vả không?"
Anh trai cùng với cháu gái của ông đều rất đẹp.
Vương Trạch Hoa nhìn và đánh giá Lý Chí Kiệt đang đi bên cạnh và hỏi: "Đây có phải quản lý đi cùng cháu không? Cậu ấy khá trẻ."
Lý Chí Kiệt hơi căng thẳng, không dám trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.