Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Chương 20: Đứa Con Ghẻ Đáng Yêu Nhất 1
Khinh Hầu
15/12/2022
*Khi ấy nhìn thấy cái trán dô của con bé, tôi đã biết ngay tương lai nõ chắc chắn làm nên đại sự mà.*
Sáng sớm, trong tòa nhà tập thể nằm ở Minh Đức Thôn, Thâm Thủy Phụ, người đầu tiên mở mắt luôn là Dịch Gia Đống ở tầng hai tòa B, mấy năm gần đây đều là như thế.
Giấc ngủ của anh ta dường như còn ít hơn cả người già, nhưng cứ cố tình tiếng chào hỏi mọi người khắp cả con phố chỉ có anh ta là vang vọng nhất, như thể chỉ ngủ vài tiếng cũng có thể bổ sung đủ năng lượng mà người khác phải ngủ vài ngày mới tích lũy được vậy.
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất và tiếng nhẹ nhất để mặc xong quần áo, lại nhón chân đi ra khỏi phòng, hoàn toàn không đánh thức em trai còn là học sinh ngủ trong phòng, đây là công năng đặc biệt mà mà Dịch Gia Đống đã luyện thành từ lâu.
Anh ta trở tay đóng cửa, đột nhiên trông thấy một bóng trắng lướt qua, dọa anh ta suýt chút nữa thì nội thương.
Cũng may anh ta kịp thời phản ứng lại, bóng trắng đó chính là Dịch Gia Di rón rén ra ngoài đi vệ sinh, tránh cho tiếng đóng cửa vang lên, Dịch Gia Đống vỗ nhẹ lên ngực, sợ mình dọa sợ em gái lớn nên dẫn đầu nhỏ giọng chào hỏi: “Đã uống nước chưa?”
Cô gái trẻ quay đầu, cào mái tóc xõa tung, híp mắt lẩm bẩm đáp: “Anh.” Sau đó lại chui vào nhà vệ sinh, dường như hoàn toàn không nghe hiểu anh trai vừa nói gì.
Dịch Gia Đống buồn cười, vòng vào nhà bếp nhỏ rót cốc nước, đợi cô gái trẻ ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta duỗi tay đưa cốc nước qua.
Đôi mắt của Dịch Gia Di vẫn chưa hoàn toàn mở, ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước, tu ừng ực hết hơn nửa cốc, bị anh cả vò loạn tóc, lại mơ mơ màng màng vòng về phòng trở lại giấc ngủ.
Dịch Gia Đống cười bất đắc dĩ, cầm tiền và chìa khóa ra ngoài.
Tuy rằng em gái lớn đã đi làm, nhưng vẫn giống như hồi đi học ngây ngô như thế, đứa trẻ to xác hoàn toàn không có bộ dáng người lớn làm sao đột nhiên có thể kiếm tiền được.
Anh ta mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ở chợ, xách một phần tới cửa hàng ở bên ngã tư đường phố Ivy, sau khi chia đơn giản đồ để mát và đông lạnh, lại xách phần nguyên liệu còn lại về nhà.
Trên con đường trở về, sạp báo nhỏ đã mở cửa như thường, nhưng điều kỳ quái là hôm nay ông cụ bán báo không ngồi trên ghế xếp ngáp dài nữa mà đứng trước sạp ôm một chồng báo kiễng chân trông ngóng.
Dịch Gia Đống vừa mới quành vào, cách từ rất xa ông ta đã vẫy tay gọi: “A Đống! A Đống!”
“Bác A Cam, có chuyện gì sao ạ?” Dịch Gia Đống bước vài bước tới gần, vừa mới mở miệng đã bị nhét một tờ báo vào tay: “Nhìn coi, xem có phải là em gái nhà cháu không? Có phải Gia Di đấy không?”
Dịch Gia Đống mượn ánh đèn đường mờ mịt vẫn chưa tắt và tia sáng trắng yếu ớt rọi tới trên phố, tầm nhìn gắn chặt lên trang bìa với vẻ khó tin.
Trên đó in bức ảnh tốt nghiệp mặc đồng phục cảnh sát của cô gái trẻ với gương mặt trang nghiêm, trong nét mặt còn lộ ra ý cười, nét trẻ con còn chưa rút hết, trông vừa xinh vừa nghiêm túc.
“Còn cái này nữa.” Bác A Cam lại cúi người lật tìm trên sạp báo, sau đó rút ra bảy, tám tờ báo: “Tờ này cũng trang nhất, cháu nhìn cái này đi, cột chuyên mục nói Gia Di từ nhỏ đã giỏi toàn diện, việc này chúng ta đều có thể chứng minh, nhìn mấy anh em các cháu cùng nhau lớn lên, đều là mấy đứa trẻ ngoan hết cả. Gia Di có triển vọng quá, vì dân bắt tội phạm, rất uy phong nhé, cha mẹ cháu ở dưới suối vàng…”
Giọng nói của bác A Cam còn đang vang vọng, nhưng Dịch Gia Đống nghe lại không thấy chân thật cho lắm.
Anh ta ngây người nhận từng tờ báo một mà đối phương đưa tới, lại nhìn lần lượt từng trang, có tờ báo đăng bức ảnh của Gia Di khi đi làm ở cục cảnh sát Du Ma Địa, có tờ thì đăng ảnh thẻ công tác.
Có cái đang cười, có cái nghiêm túc, có cái thì trông hơi câu nệ trước ống kính.
Những bức ảnh này đều là của em gái anh ta, chính là cô gái ngốc buổi sáng còn đầu tóc rối bù, mơ mơ màng màng đi vệ sinh, cho cái gì thì cô uống cái đó.
Anh ta cầm mấy tờ báo chạy về nhà, lại bị bác A Cam gọi lại: “A Đống, thức ăn của cháu này.”
Sáng sớm, trong tòa nhà tập thể nằm ở Minh Đức Thôn, Thâm Thủy Phụ, người đầu tiên mở mắt luôn là Dịch Gia Đống ở tầng hai tòa B, mấy năm gần đây đều là như thế.
Giấc ngủ của anh ta dường như còn ít hơn cả người già, nhưng cứ cố tình tiếng chào hỏi mọi người khắp cả con phố chỉ có anh ta là vang vọng nhất, như thể chỉ ngủ vài tiếng cũng có thể bổ sung đủ năng lượng mà người khác phải ngủ vài ngày mới tích lũy được vậy.
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất và tiếng nhẹ nhất để mặc xong quần áo, lại nhón chân đi ra khỏi phòng, hoàn toàn không đánh thức em trai còn là học sinh ngủ trong phòng, đây là công năng đặc biệt mà mà Dịch Gia Đống đã luyện thành từ lâu.
Anh ta trở tay đóng cửa, đột nhiên trông thấy một bóng trắng lướt qua, dọa anh ta suýt chút nữa thì nội thương.
Cũng may anh ta kịp thời phản ứng lại, bóng trắng đó chính là Dịch Gia Di rón rén ra ngoài đi vệ sinh, tránh cho tiếng đóng cửa vang lên, Dịch Gia Đống vỗ nhẹ lên ngực, sợ mình dọa sợ em gái lớn nên dẫn đầu nhỏ giọng chào hỏi: “Đã uống nước chưa?”
Cô gái trẻ quay đầu, cào mái tóc xõa tung, híp mắt lẩm bẩm đáp: “Anh.” Sau đó lại chui vào nhà vệ sinh, dường như hoàn toàn không nghe hiểu anh trai vừa nói gì.
Dịch Gia Đống buồn cười, vòng vào nhà bếp nhỏ rót cốc nước, đợi cô gái trẻ ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta duỗi tay đưa cốc nước qua.
Đôi mắt của Dịch Gia Di vẫn chưa hoàn toàn mở, ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước, tu ừng ực hết hơn nửa cốc, bị anh cả vò loạn tóc, lại mơ mơ màng màng vòng về phòng trở lại giấc ngủ.
Dịch Gia Đống cười bất đắc dĩ, cầm tiền và chìa khóa ra ngoài.
Tuy rằng em gái lớn đã đi làm, nhưng vẫn giống như hồi đi học ngây ngô như thế, đứa trẻ to xác hoàn toàn không có bộ dáng người lớn làm sao đột nhiên có thể kiếm tiền được.
Anh ta mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ở chợ, xách một phần tới cửa hàng ở bên ngã tư đường phố Ivy, sau khi chia đơn giản đồ để mát và đông lạnh, lại xách phần nguyên liệu còn lại về nhà.
Trên con đường trở về, sạp báo nhỏ đã mở cửa như thường, nhưng điều kỳ quái là hôm nay ông cụ bán báo không ngồi trên ghế xếp ngáp dài nữa mà đứng trước sạp ôm một chồng báo kiễng chân trông ngóng.
Dịch Gia Đống vừa mới quành vào, cách từ rất xa ông ta đã vẫy tay gọi: “A Đống! A Đống!”
“Bác A Cam, có chuyện gì sao ạ?” Dịch Gia Đống bước vài bước tới gần, vừa mới mở miệng đã bị nhét một tờ báo vào tay: “Nhìn coi, xem có phải là em gái nhà cháu không? Có phải Gia Di đấy không?”
Dịch Gia Đống mượn ánh đèn đường mờ mịt vẫn chưa tắt và tia sáng trắng yếu ớt rọi tới trên phố, tầm nhìn gắn chặt lên trang bìa với vẻ khó tin.
Trên đó in bức ảnh tốt nghiệp mặc đồng phục cảnh sát của cô gái trẻ với gương mặt trang nghiêm, trong nét mặt còn lộ ra ý cười, nét trẻ con còn chưa rút hết, trông vừa xinh vừa nghiêm túc.
“Còn cái này nữa.” Bác A Cam lại cúi người lật tìm trên sạp báo, sau đó rút ra bảy, tám tờ báo: “Tờ này cũng trang nhất, cháu nhìn cái này đi, cột chuyên mục nói Gia Di từ nhỏ đã giỏi toàn diện, việc này chúng ta đều có thể chứng minh, nhìn mấy anh em các cháu cùng nhau lớn lên, đều là mấy đứa trẻ ngoan hết cả. Gia Di có triển vọng quá, vì dân bắt tội phạm, rất uy phong nhé, cha mẹ cháu ở dưới suối vàng…”
Giọng nói của bác A Cam còn đang vang vọng, nhưng Dịch Gia Đống nghe lại không thấy chân thật cho lắm.
Anh ta ngây người nhận từng tờ báo một mà đối phương đưa tới, lại nhìn lần lượt từng trang, có tờ báo đăng bức ảnh của Gia Di khi đi làm ở cục cảnh sát Du Ma Địa, có tờ thì đăng ảnh thẻ công tác.
Có cái đang cười, có cái nghiêm túc, có cái thì trông hơi câu nệ trước ống kính.
Những bức ảnh này đều là của em gái anh ta, chính là cô gái ngốc buổi sáng còn đầu tóc rối bù, mơ mơ màng màng đi vệ sinh, cho cái gì thì cô uống cái đó.
Anh ta cầm mấy tờ báo chạy về nhà, lại bị bác A Cam gọi lại: “A Đống, thức ăn của cháu này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.