Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Chương 22: Đứa Con Ghẻ Đáng Yêu Nhất 3
Khinh Hầu
15/12/2022
Hàng xóm xung quanh nhao nhao bám vào bên cửa sổ nghe náo nhiệt, người lớn tuổi đều tích cực tham gia vào, người nào cũng vô cùng đắc ý, thậm chí còn có ông bác vừa cười vừa nhớ lại: “Lúc nhỏ tôi từng bế Gia Di đấy nhé, khi ấy nhìn thấy cái trán dô của con bé, tôi đã biết ngay tương lai nó chắc chắn làm nên đại sự mà.”
“Bác Lâm, Gia Di khi ấy mà bác nói là vì cụng đầu lúc đi vào ngõ với Nhị Đản nhà bác nên sưng một cục u to, đương nhiên trán phải dô ra rồi, một thời gian rất lâu sau đó Dịch xẻng lớn cũng không cho Gia Di chơi chung với Nhị Đản nhà bác còn gì.”
Cha Dịch đã qua đời vì thường xuyên xách theo cái xẻng lớn mà ông tự làm cho nên được hàng xóm láng giềng đặt cho biệt danh là “Dịch xẻng lớn.”
Dịch Gia Đống tỳ vào cửa sổ nghe người già nhà bên thảo luận về Gia Di lúc nhỏ, trong lòng cũng nóng hôi hổi.
“Anh, anh có thể mua thêm vài tờ báo nữa được không, chúng ta đốt cho cha mẹ để cha mẹ cũng được vui vẻ chung.” Gia Như vừa tính toán phải mua mấy tờ mang tới trường học, vừa kiến nghị với anh trai.
Bốn anh em hiếm khi ăn sáng chung, trên bàn, Dịch Gia Đống lại quan tâm vết thương ở bả vai của Dịch Gia Di, kêu cô buổi tối kết thúc công việc thì về nhà sớm một chút, anh ta sẽ nấu canh chân giò đậu tương cho cô bồi bổ.
Sau bữa sáng anh ta lại giúp cô dắt xe đạp xuống lầu, nói lời tạm biệt với cô với vẻ mừng mừng rỡ.
Người nhà còn vui hơn cô, còn hưng phấn và hạnh phúc hơn cô, khiến Dịch Gia Di ngược lại chỉ biết cười to đầy ngại ngùng.
Cô đạp xe đạp băng qua ngõ nhỏ lại gặp càng nhiều hàng xóm hơn, không chỉ từng người một chào hỏi mà hôm nay còn muốn chúc mừng cô vài câu đã lập được đại công, bầu không khí khen ngợi và chào mừng cô rôm rả như đón tết.
Nghĩ đến phản ứng của anh trai, em trai và em gái, cô có hơi bối rối.
Loại tình huống mình đã trải qua một chuyện, sau đó có nhiều người như vậy chúc mừng bạn thật sự quá xa lạ.
Trong quá trình trưởng thành, vì cha mẹ có việc riêng của mình nên Dịch Gia Di đã từng rơi nước mắt, siết chặt bút viết trong quyển nhật ký cảm giác đau bụng đến tháng phải một mình trải qua.
Trong thời thơ ấu coi trọng tình bạn nhất, không biết là ai không liên lạc trước, từ đó mất đi người bạn thân, vì thế mà buồn bã hiểu rõ cái gì gọi là chia ly.
Sau này bị đố kỵ và bôi nhọ lại học được cách thu mình và không khoe khoang.
Ở độ tuổi trọng nghĩa khí vì người khác không thể đạt đến sự kỳ vọng của mình mà tủi thân uất ức, sau khi cãi nhau ầm ĩ đến mức tuyệt giao với bạn thân, đã học được cách tự kiểm điểm lại mình, hiểu được cái gì gọi là giới hạn an toàn giữa người với người.
Không ngừng trưởng thành, một mình chấp nhận mọi chông gai và học cách độc lập, cuối cùng có thể cười khổ và chịu đựng tự chúc mình được thành tốt, cũng lặng lẽ liếm vết thương một mình.
Nhưng đột nhiên bên cạnh xuất hiện thêm ba người có quan hệ huyết thống, sống nương tựa vào nhau, đã phá đổ bức tường mà cô xây dựng bên ngoài trái tim mình, cưỡng chế thổi làn hơi ấm vào trong lòng cô.
Hôm nay đạp xe đi làm, Dịch Gia Di tốn thời gian dài hơn ngày trước vì cô cảnh sát nhỏ không có triển vọng đã lặng lẽ vòng vào trong một ngõ nhỏ, khóc đến đỏ cả mũi.
Cô lau nước mắt dắt xe đạp nghiêng ngả đi trên phố lớn, nghĩ sao vẫn chưa được phát lương ta?
Cũng không biết giúp tổ trọng án phá án có được cầm tiền thưởng không?
Vợt tennis của em trai đã bong tróc cả rồi, cô muốn mua cái mới cho thằng bé, hiệu nào tốt ấy.
Đôi giày da của em gái đã hơi chật mũi, lúc đi đường, hình dạng ngón chân cũng nhìn ra được, cô muốn mua một đôi giày da mới cho em gái.
Anh trai luôn hát trong mùi khói dầu mỗi khi xuống bếp, cô muốn mua một cái máy hút mùi tốt một chút cho anh ta, lại mời anh ta tới quán karaoke hát cho đã đời.
Người nhà… hu hu…
Cô phải bán mạng vì bọn họ mới được!
“Bác Lâm, Gia Di khi ấy mà bác nói là vì cụng đầu lúc đi vào ngõ với Nhị Đản nhà bác nên sưng một cục u to, đương nhiên trán phải dô ra rồi, một thời gian rất lâu sau đó Dịch xẻng lớn cũng không cho Gia Di chơi chung với Nhị Đản nhà bác còn gì.”
Cha Dịch đã qua đời vì thường xuyên xách theo cái xẻng lớn mà ông tự làm cho nên được hàng xóm láng giềng đặt cho biệt danh là “Dịch xẻng lớn.”
Dịch Gia Đống tỳ vào cửa sổ nghe người già nhà bên thảo luận về Gia Di lúc nhỏ, trong lòng cũng nóng hôi hổi.
“Anh, anh có thể mua thêm vài tờ báo nữa được không, chúng ta đốt cho cha mẹ để cha mẹ cũng được vui vẻ chung.” Gia Như vừa tính toán phải mua mấy tờ mang tới trường học, vừa kiến nghị với anh trai.
Bốn anh em hiếm khi ăn sáng chung, trên bàn, Dịch Gia Đống lại quan tâm vết thương ở bả vai của Dịch Gia Di, kêu cô buổi tối kết thúc công việc thì về nhà sớm một chút, anh ta sẽ nấu canh chân giò đậu tương cho cô bồi bổ.
Sau bữa sáng anh ta lại giúp cô dắt xe đạp xuống lầu, nói lời tạm biệt với cô với vẻ mừng mừng rỡ.
Người nhà còn vui hơn cô, còn hưng phấn và hạnh phúc hơn cô, khiến Dịch Gia Di ngược lại chỉ biết cười to đầy ngại ngùng.
Cô đạp xe đạp băng qua ngõ nhỏ lại gặp càng nhiều hàng xóm hơn, không chỉ từng người một chào hỏi mà hôm nay còn muốn chúc mừng cô vài câu đã lập được đại công, bầu không khí khen ngợi và chào mừng cô rôm rả như đón tết.
Nghĩ đến phản ứng của anh trai, em trai và em gái, cô có hơi bối rối.
Loại tình huống mình đã trải qua một chuyện, sau đó có nhiều người như vậy chúc mừng bạn thật sự quá xa lạ.
Trong quá trình trưởng thành, vì cha mẹ có việc riêng của mình nên Dịch Gia Di đã từng rơi nước mắt, siết chặt bút viết trong quyển nhật ký cảm giác đau bụng đến tháng phải một mình trải qua.
Trong thời thơ ấu coi trọng tình bạn nhất, không biết là ai không liên lạc trước, từ đó mất đi người bạn thân, vì thế mà buồn bã hiểu rõ cái gì gọi là chia ly.
Sau này bị đố kỵ và bôi nhọ lại học được cách thu mình và không khoe khoang.
Ở độ tuổi trọng nghĩa khí vì người khác không thể đạt đến sự kỳ vọng của mình mà tủi thân uất ức, sau khi cãi nhau ầm ĩ đến mức tuyệt giao với bạn thân, đã học được cách tự kiểm điểm lại mình, hiểu được cái gì gọi là giới hạn an toàn giữa người với người.
Không ngừng trưởng thành, một mình chấp nhận mọi chông gai và học cách độc lập, cuối cùng có thể cười khổ và chịu đựng tự chúc mình được thành tốt, cũng lặng lẽ liếm vết thương một mình.
Nhưng đột nhiên bên cạnh xuất hiện thêm ba người có quan hệ huyết thống, sống nương tựa vào nhau, đã phá đổ bức tường mà cô xây dựng bên ngoài trái tim mình, cưỡng chế thổi làn hơi ấm vào trong lòng cô.
Hôm nay đạp xe đi làm, Dịch Gia Di tốn thời gian dài hơn ngày trước vì cô cảnh sát nhỏ không có triển vọng đã lặng lẽ vòng vào trong một ngõ nhỏ, khóc đến đỏ cả mũi.
Cô lau nước mắt dắt xe đạp nghiêng ngả đi trên phố lớn, nghĩ sao vẫn chưa được phát lương ta?
Cũng không biết giúp tổ trọng án phá án có được cầm tiền thưởng không?
Vợt tennis của em trai đã bong tróc cả rồi, cô muốn mua cái mới cho thằng bé, hiệu nào tốt ấy.
Đôi giày da của em gái đã hơi chật mũi, lúc đi đường, hình dạng ngón chân cũng nhìn ra được, cô muốn mua một đôi giày da mới cho em gái.
Anh trai luôn hát trong mùi khói dầu mỗi khi xuống bếp, cô muốn mua một cái máy hút mùi tốt một chút cho anh ta, lại mời anh ta tới quán karaoke hát cho đã đời.
Người nhà… hu hu…
Cô phải bán mạng vì bọn họ mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.