[Thập Niên 90] Tiểu Phú Tức An
Chương 5: Trở Về 5
Tô Nhục Oa
08/11/2024
Chút nhiệt huyết muốn thay đổi hiện trạng của Giản Phong, sau khi đối mặt với sự phản bội của bạn bè, cùng với đủ loại chuyện lớn nhỏ, đã không còn nữa.
Hơn nữa, Vương Mộng Mai cũng không cho ông nhắc lại nữa.
Theo lời của Giản Lê, thì mẹ cô là người cực kỳ ghét rủi ro.
Bất cứ việc gì, chỉ cần có một chút rủi ro, trong mắt bà đều không nên làm.
Vì vậy, sau này khi Giản Phong đề nghị muốn đến miền Nam làm kinh doanh trang trí nội thất cùng một người bạn khác, Vương Mộng Mai gần như đã dùng dao phay ép ông không đi.
Tình huống tương tự cũng xảy ra rất nhiều lần.
Khi Giản Phong nói muốn học nghề hàn, làm cửa sổ.
Khi Giản Phong nói muốn mua trả góp một căn nhà.
Khi Giản Phong nói muốn đến miền Nam mua ít quần áo, tất về bày bán.
Vương Mộng Mai đã bị những ngày tháng trả nợ dọa sợ, cũng bị lòng người khó đoán dọa sợ.
Bà đều không cho phép, chỉ tự mình giữ một quầy bán bánh nướng, rồi để Giản Phong làm công việc giao hàng cho đại lý gia vị.
Mười mấy năm qua, Giản Lê chưa bao giờ nói xấu mẹ mình.
Ngay cả khi mẹ can thiệp vào nhiều quyết định trong cuộc đời cô, sau khi thi đại học xong đã lấy cái chết ra ép cô chọn sư phạm, yêu cầu cô sau khi tốt nghiệp nhất định phải làm giáo viên. Khi Giản Lê đi làm được vài năm, lại nhiều lần yêu cầu cô về quê xem mắt...
Giản Lê đều có thể hiểu được.
Đời người có được bao nhiêu cái mười năm chứ.
Thời gian sung sức nhất của ba mẹ, một nửa lo lắng cho nhà máy dệt bông đang trên bờ vực phá sản, một nửa lênh đênh trong xã hội.
Vương Mộng Mai không phải chưa từng thử, nhưng kết quả của việc thử nghiệm là cả nhà phải thắt lưng buộc bụng trả nợ mười năm.
Năm khó khăn nhất, nhà đã trả hết một khoản nợ trước Tết, đến thịt cũng không mua nổi.
Vương Mộng Mai chỉ có thể mua hai cái khung gà về ninh canh.
Tối hôm đó, dưới tiếng pháo nổ rền vang bên ngoài, bát canh gà nhà họ mặn chát.
Bố Giản Phong kể từ khi vấp ngã này không gượng dậy nổi, ở nhà cũng hoàn toàn mất quyền lên tiếng.
Biết bao nhiêu đêm, Giản Lê đều có thể nghe thấy tiếng thở dài của ba ở phòng bên cạnh.
Đó không phải là tiếng thở dài, mà là một luồng khí uất ức bị đè nén trong lồng ngực.
Nhẹ nhàng, nhưng lại nặng nề đến mức khiến người ta khó chịu.
Còn bản thân Giản Lê, cũng không thể thoát khỏi cơn bão của gia đình.
Nhìn khuôn mặt tròn trịa trong gương, và điểm thi học kỳ trước vừa tìm thấy trong ngăn kéo, Giản Lê thở dài.
Cân nặng tám mươi ký, bài kiểm tra mười tám điểm.
Ừm...
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hơn nữa, Vương Mộng Mai cũng không cho ông nhắc lại nữa.
Theo lời của Giản Lê, thì mẹ cô là người cực kỳ ghét rủi ro.
Bất cứ việc gì, chỉ cần có một chút rủi ro, trong mắt bà đều không nên làm.
Vì vậy, sau này khi Giản Phong đề nghị muốn đến miền Nam làm kinh doanh trang trí nội thất cùng một người bạn khác, Vương Mộng Mai gần như đã dùng dao phay ép ông không đi.
Tình huống tương tự cũng xảy ra rất nhiều lần.
Khi Giản Phong nói muốn học nghề hàn, làm cửa sổ.
Khi Giản Phong nói muốn mua trả góp một căn nhà.
Khi Giản Phong nói muốn đến miền Nam mua ít quần áo, tất về bày bán.
Vương Mộng Mai đã bị những ngày tháng trả nợ dọa sợ, cũng bị lòng người khó đoán dọa sợ.
Bà đều không cho phép, chỉ tự mình giữ một quầy bán bánh nướng, rồi để Giản Phong làm công việc giao hàng cho đại lý gia vị.
Mười mấy năm qua, Giản Lê chưa bao giờ nói xấu mẹ mình.
Ngay cả khi mẹ can thiệp vào nhiều quyết định trong cuộc đời cô, sau khi thi đại học xong đã lấy cái chết ra ép cô chọn sư phạm, yêu cầu cô sau khi tốt nghiệp nhất định phải làm giáo viên. Khi Giản Lê đi làm được vài năm, lại nhiều lần yêu cầu cô về quê xem mắt...
Giản Lê đều có thể hiểu được.
Đời người có được bao nhiêu cái mười năm chứ.
Thời gian sung sức nhất của ba mẹ, một nửa lo lắng cho nhà máy dệt bông đang trên bờ vực phá sản, một nửa lênh đênh trong xã hội.
Vương Mộng Mai không phải chưa từng thử, nhưng kết quả của việc thử nghiệm là cả nhà phải thắt lưng buộc bụng trả nợ mười năm.
Năm khó khăn nhất, nhà đã trả hết một khoản nợ trước Tết, đến thịt cũng không mua nổi.
Vương Mộng Mai chỉ có thể mua hai cái khung gà về ninh canh.
Tối hôm đó, dưới tiếng pháo nổ rền vang bên ngoài, bát canh gà nhà họ mặn chát.
Bố Giản Phong kể từ khi vấp ngã này không gượng dậy nổi, ở nhà cũng hoàn toàn mất quyền lên tiếng.
Biết bao nhiêu đêm, Giản Lê đều có thể nghe thấy tiếng thở dài của ba ở phòng bên cạnh.
Đó không phải là tiếng thở dài, mà là một luồng khí uất ức bị đè nén trong lồng ngực.
Nhẹ nhàng, nhưng lại nặng nề đến mức khiến người ta khó chịu.
Còn bản thân Giản Lê, cũng không thể thoát khỏi cơn bão của gia đình.
Nhìn khuôn mặt tròn trịa trong gương, và điểm thi học kỳ trước vừa tìm thấy trong ngăn kéo, Giản Lê thở dài.
Cân nặng tám mươi ký, bài kiểm tra mười tám điểm.
Ừm...
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.