[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 4: Năm 1995 (4)
Bạch Tĩnh Niên
25/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Nói ở đây đi." Ngô Trạm dẫn Hứa Bát Tuyết đến gốc cây bên đường nhỏ trong khuôn viên trường, nơi này khuất tầm nhìn. Anh ấy quan sát xung quanh không có ai, lúc này mới nói: "Lúc nãy ở trong lớp, tôi đã định nói với cô rồi", anh hạ giọng: "Hôm kia tôi đi đưa tài liệu cho chủ nhiệm, nghe chủ nhiệm hỏi giáo viên dạy phát thanh của chúng ta về ứng viên đài truyền hình."
Anh chàng này nói chuyện nói nửa chừng còn dừng lại.
Hứa Bát Tuyết: "Rồi sao nữa?"
"Họ muốn tuyển một nữ phát thanh viên bản tin buổi tối, giáo viên giới thiệu cô với họ." Ngô Trạm cau mày, nói thêm một câu: "Chính là đài truyền hình tỉnh, nơi Đỗ Minh Châu đến đó."
Nếu Đỗ Minh Châu lên hình bản tin buổi tối, vậy nghĩa là cô ta đã giành mất công việc của Hứa Bát Tuyết.
Trong số các nữ sinh tốt nghiệp khóa này, giọng nói của Hứa Bát Tuyết là hay nhất, vừa chuẩn âm vừa chuẩn tiếng phổ thông, là một nhân tố phát thanh tốt.
Thầy giáo luôn rất thích cô.
Hứa Bát Tuyết có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan cân đối theo chuẩn tam đình ngũ nhãn, trông lại rất có thiện cảm, khi đài truyền hình đến tuyển người, người đầu tiên được chọn chính là Hứa Bát Tuyết.
Đài truyền hình quốc gia cũng đã đến một lần, lúc đó cũng để ý Hứa Bát Tuyết, ban đầu dự định chọn hai người, một nam một nữ, Hứa Bát Tuyết nằm trong số đó, sau không biết sao lại chọn anh chàng tên Chu Tinh Thần, Hứa Bát Tuyết không được đi.
Cộng thêm lần này, đã hai lần.
Ngô Trạm cũng không biết Hứa Bát Tuyết có biết không, nhưng cùng là bạn học, Hứa Bát Tuyết đã gặp xui hai lần, không thể là chuyện trùng hợp. Vì vậy, Ngô Trạm mới nhân cơ hội lần này kể lại chuyện này cho Hứa Bát Tuyết.
Để Hứa Bát Tuyết tự để tâm, xem xem rốt cuộc là ai đang ngáng chân mình.
Hứa Bát Tuyết nghe Ngô Trạm nói, trong lòng dâng lên một nỗi buồn đến cùng cực, đau thắt tim, đau đến mức Hứa Bát Tuyết phải co rúm người lại, gần như không đứng vững.
Cô biết, đây không phải là tình cảm của cô, mà là nỗi đau đớn tột cùng mà chủ nhân trước để lại.
Có phải vì công việc không?
Sắc mặt Hứa Bát Tuyết ngày càng tái nhợt, tim đau như muốn ngừng đập.
Không được rồi.
Trước đây cô còn nghĩ, nếu chết đi có lẽ có thể về nhà. Nhưng lần này cận kề cái chết, cô lại có một cảm giác, nếu lần này cô chết, thì thực sự đã chết rồi.
Phải làm sao bây giờ?
Cô còn trẻ, cô không muốn chết.
Kiếp trước cô cũng mới hơn hai mươi tuổi.
"Nói ở đây đi." Ngô Trạm dẫn Hứa Bát Tuyết đến gốc cây bên đường nhỏ trong khuôn viên trường, nơi này khuất tầm nhìn. Anh ấy quan sát xung quanh không có ai, lúc này mới nói: "Lúc nãy ở trong lớp, tôi đã định nói với cô rồi", anh hạ giọng: "Hôm kia tôi đi đưa tài liệu cho chủ nhiệm, nghe chủ nhiệm hỏi giáo viên dạy phát thanh của chúng ta về ứng viên đài truyền hình."
Anh chàng này nói chuyện nói nửa chừng còn dừng lại.
Hứa Bát Tuyết: "Rồi sao nữa?"
"Họ muốn tuyển một nữ phát thanh viên bản tin buổi tối, giáo viên giới thiệu cô với họ." Ngô Trạm cau mày, nói thêm một câu: "Chính là đài truyền hình tỉnh, nơi Đỗ Minh Châu đến đó."
Nếu Đỗ Minh Châu lên hình bản tin buổi tối, vậy nghĩa là cô ta đã giành mất công việc của Hứa Bát Tuyết.
Trong số các nữ sinh tốt nghiệp khóa này, giọng nói của Hứa Bát Tuyết là hay nhất, vừa chuẩn âm vừa chuẩn tiếng phổ thông, là một nhân tố phát thanh tốt.
Thầy giáo luôn rất thích cô.
Hứa Bát Tuyết có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan cân đối theo chuẩn tam đình ngũ nhãn, trông lại rất có thiện cảm, khi đài truyền hình đến tuyển người, người đầu tiên được chọn chính là Hứa Bát Tuyết.
Đài truyền hình quốc gia cũng đã đến một lần, lúc đó cũng để ý Hứa Bát Tuyết, ban đầu dự định chọn hai người, một nam một nữ, Hứa Bát Tuyết nằm trong số đó, sau không biết sao lại chọn anh chàng tên Chu Tinh Thần, Hứa Bát Tuyết không được đi.
Cộng thêm lần này, đã hai lần.
Ngô Trạm cũng không biết Hứa Bát Tuyết có biết không, nhưng cùng là bạn học, Hứa Bát Tuyết đã gặp xui hai lần, không thể là chuyện trùng hợp. Vì vậy, Ngô Trạm mới nhân cơ hội lần này kể lại chuyện này cho Hứa Bát Tuyết.
Để Hứa Bát Tuyết tự để tâm, xem xem rốt cuộc là ai đang ngáng chân mình.
Hứa Bát Tuyết nghe Ngô Trạm nói, trong lòng dâng lên một nỗi buồn đến cùng cực, đau thắt tim, đau đến mức Hứa Bát Tuyết phải co rúm người lại, gần như không đứng vững.
Cô biết, đây không phải là tình cảm của cô, mà là nỗi đau đớn tột cùng mà chủ nhân trước để lại.
Có phải vì công việc không?
Sắc mặt Hứa Bát Tuyết ngày càng tái nhợt, tim đau như muốn ngừng đập.
Không được rồi.
Trước đây cô còn nghĩ, nếu chết đi có lẽ có thể về nhà. Nhưng lần này cận kề cái chết, cô lại có một cảm giác, nếu lần này cô chết, thì thực sự đã chết rồi.
Phải làm sao bây giờ?
Cô còn trẻ, cô không muốn chết.
Kiếp trước cô cũng mới hơn hai mươi tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.