[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 39: Nghĩ Kế 1
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Giám đốc Hoàng lắc đầu nói: "Tiểu Dương, đây là lão Hứa tự nói, nếu ông ấy đã có ý muốn nghỉ việc, tôi nhất định sẽ không ngăn cản."
Dương Phượng Ngọc lòng nóng như lửa đốt, nhận ra mình không thể thuyết phục được Giám đốc Hoàng, bà ta quay sang Hứa Kiến Quốc, nói: "Mau nói với Giám đốc Hoàng là ông không có ý đó đi."
Hứa Kiến Quốc vẫn im lặng.
Máu nóng của Dương Phượng Ngọc vọt thẳng lên trán: "Hứa Kiến Quốc! Ông không biết nhà chúng ta đang ở hoàn cảnh gì à, ông chủ của tôi đã mấy tháng không trả lương, thằng tư còn đang đi học. Còn ông thì hay rồi, nếu ông không muốn làm thì cả nhà ta ăn không khí đi!”
Hứa Kiến Quốc liếc nhìn con gái mình.
Không phải là Bát Tuyết sắp tốt nghiệp rồi sao? Sau khi tốt nghiệp sẽ có thể làm việc, hơn nữa Dương Phượng Ngọc cũng đang đi làm, lương của hai người này chỉ có thể cầm cự được một hai tháng, đến lúc đó ông nhất định sẽ tìm được đơn vị mới.
Ông là một kỹ thuật viên cao cấp.
Dương Phượng Ngọc liếc cái đã hiểu Hứa Kiến Quốc đang nghĩ đến việc có người trong gia đình kiếm được tiền.
Bà ta không khách khí phá vỡ ảo tưởng của Hứa Kiến Quốc: “Trường Bát Tuyết không phân công công việc cho con bé, tôi đã đi hỏi qua rồi, hầu hết học sinh năm nay cũng đều không được phân công công việc! Đều bảo tự đi tìm việc! Con bé còn chưa có việc làm, đợi đến khi tốt nghiệp xong còn đang trông mong ông tìm được việc làm cho con bé đấy!”
Bà ta không sợ gây tai tiếng cho gia đình.
Giờ ngay cả cơm còn không có mà ăn, còn để ý gì tới hình ảnh gia đình xấu xí hay không làm gì .
Hứa Kiến Quốc là một người rất bướng bỉnh, 4 năm nữa là đã bước sang tuổi 60 rồi, đến lúc đó về hưu, mỗi tháng mở mắt ra là có thể nhận được tiền lương hưu hàng tháng từ nhà nước.
Nhưng lại cứ khăng khăng phải tự tìm rắc rối cho mình vào thời điểm này.
Giả vờ hy sinh vì đại cục làm cái gì!
Sự chật vật của cái nhà này đã lộ rõ.
Hứa Kiến Quốc và Giám đốc Hoàng đều ngây ngẩn cả người, đều quay sang nhìn Hứa Bát Tuyết.
Hứa Bát Tuyết ho khan: "Chuyện đúng là như vậy."
Cô rất bình tĩnh, không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Trường học không phân công công việc không phải là chuyện bình thường sao?
Chính mình tự đi tìm cũng được chứ sao.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dương Phượng Ngọc lòng nóng như lửa đốt, nhận ra mình không thể thuyết phục được Giám đốc Hoàng, bà ta quay sang Hứa Kiến Quốc, nói: "Mau nói với Giám đốc Hoàng là ông không có ý đó đi."
Hứa Kiến Quốc vẫn im lặng.
Máu nóng của Dương Phượng Ngọc vọt thẳng lên trán: "Hứa Kiến Quốc! Ông không biết nhà chúng ta đang ở hoàn cảnh gì à, ông chủ của tôi đã mấy tháng không trả lương, thằng tư còn đang đi học. Còn ông thì hay rồi, nếu ông không muốn làm thì cả nhà ta ăn không khí đi!”
Hứa Kiến Quốc liếc nhìn con gái mình.
Không phải là Bát Tuyết sắp tốt nghiệp rồi sao? Sau khi tốt nghiệp sẽ có thể làm việc, hơn nữa Dương Phượng Ngọc cũng đang đi làm, lương của hai người này chỉ có thể cầm cự được một hai tháng, đến lúc đó ông nhất định sẽ tìm được đơn vị mới.
Ông là một kỹ thuật viên cao cấp.
Dương Phượng Ngọc liếc cái đã hiểu Hứa Kiến Quốc đang nghĩ đến việc có người trong gia đình kiếm được tiền.
Bà ta không khách khí phá vỡ ảo tưởng của Hứa Kiến Quốc: “Trường Bát Tuyết không phân công công việc cho con bé, tôi đã đi hỏi qua rồi, hầu hết học sinh năm nay cũng đều không được phân công công việc! Đều bảo tự đi tìm việc! Con bé còn chưa có việc làm, đợi đến khi tốt nghiệp xong còn đang trông mong ông tìm được việc làm cho con bé đấy!”
Bà ta không sợ gây tai tiếng cho gia đình.
Giờ ngay cả cơm còn không có mà ăn, còn để ý gì tới hình ảnh gia đình xấu xí hay không làm gì .
Hứa Kiến Quốc là một người rất bướng bỉnh, 4 năm nữa là đã bước sang tuổi 60 rồi, đến lúc đó về hưu, mỗi tháng mở mắt ra là có thể nhận được tiền lương hưu hàng tháng từ nhà nước.
Nhưng lại cứ khăng khăng phải tự tìm rắc rối cho mình vào thời điểm này.
Giả vờ hy sinh vì đại cục làm cái gì!
Sự chật vật của cái nhà này đã lộ rõ.
Hứa Kiến Quốc và Giám đốc Hoàng đều ngây ngẩn cả người, đều quay sang nhìn Hứa Bát Tuyết.
Hứa Bát Tuyết ho khan: "Chuyện đúng là như vậy."
Cô rất bình tĩnh, không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Trường học không phân công công việc không phải là chuyện bình thường sao?
Chính mình tự đi tìm cũng được chứ sao.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.