[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 44: Nghĩ Kế 6
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Khi Hứa Bát Tuyết quay lại trường học, cô đã ngủ thiếp đi trên xe buýt, suýt nữa là ngủ quên ở trên xe.
Vội vã xuống xe, quay trở lại trường học.
Đi đến thư viện trước, sắp xếp lại dữ liệu và thông tin mà mình đã hỏi giám đốc Hoàng ngày hôm nay, đồng thời sắp xếp lại bản thảo của ngày hôm qua.
Bất tri bất giác, trời đã tối.
"Bát Tuyết, cậu có muốn đến căng tin không?" Chu Linh nhẹ giọng hỏi.
Cô ấy cũng đang ngồi học ở thư viện.
“Mình ăn rồi.” Hứa Bát Tuyết không chịu đi.
Cô đã ăn cơm tối vào lúc bốn giờ rồi, hiện tại cô thực sự không đói.
Chu Linh đi tới căng tin ăn cơm.
Hứa Bát Tuyết quay lại ký túc xá, lấy cuốn sổ mình đã dùng trước đó ra, bắt đầu chép lại.
Sao chép thông tin một cách công khai nhưng thực chất là đang len lén luyện chữ.
Cho dù sau này có thay đổi kiểu chữ, cô cũng phải học những chữ do 'Hứa Bát Tuyết' viết trước đó.
Khi Trần Thần quay lại thấy Hứa Bát Tuyết cứ hí hoáy viết gì đó ở trước bàn, đã học giỏi còn chăm chỉ học tập như vậy, còn có để người khác sống nữa không vậy.
Cô ấy lặng lẽ lấy cuốn sách chuyên môn của mình ra, bắt đầu đọc.
Chu Linh quay về, thấy mọi người đều đang đọc sách, lại lấy sách ra.
Ký túc xá bên cạnh không nghe thấy động tĩnh gì từ phòng 408. Lại đây nhìn xem, trời, trong ký túc xá này mọi người đều đang học bài.
Sắp tốt nghiệp rồi, còn học làm gì vậy?
Làm sao bọn cô lại thấy hoảng sợ vậy nhỉ?
Chuyện gì đang xảy ra thế.
-
Ngày hôm sau.
Đài truyền hình có cuộc phỏng vấn lúc chín giờ.
Hứa Bát Tuyết thức dậy lúc bảy giờ, ban đầu cô định ra ngoài trước tám giờ, nhưng Trần Thần lề mà lề mề, làm trễ giờ, đã hơn tám giờ rồi mà bốn người vẫn chưa ra ngoài.
Khi đến trạm xe buýt, lại gặp phải giờ cao điểm, suýt bị lỡ xe.
Sau đó, lúc 8 giờ 50 mới xuống được xe, bốn người chạy một mạch đến đài truyền hình.
Khi đến địa điểm phỏng vấn thì đã hơn chín giờ.
Có thể kịp được không?
Có thể làm được không?
Chu Linh cực kỳ lo lắng.
Hứa Bát Tuyết đặt hai tay lên đầu gối, khom người xuống, thở hổn hển.
Cô không được.
Chạy quá lâu.
Cô cảm giác như mình sắp tắt thở luôn rồi.
"Hứa Bát Tuyết, Hứa Bát Tuyết có ở đây không?" Nhân viên cầm sơ yếu lý lịch hỏi.
Sơ yếu lý lịch của Hứa Bát Tuyết và bốn người còn lại đều do Ngô Trạm nộp giúp.
Ngô Trạm đến trước.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vội vã xuống xe, quay trở lại trường học.
Đi đến thư viện trước, sắp xếp lại dữ liệu và thông tin mà mình đã hỏi giám đốc Hoàng ngày hôm nay, đồng thời sắp xếp lại bản thảo của ngày hôm qua.
Bất tri bất giác, trời đã tối.
"Bát Tuyết, cậu có muốn đến căng tin không?" Chu Linh nhẹ giọng hỏi.
Cô ấy cũng đang ngồi học ở thư viện.
“Mình ăn rồi.” Hứa Bát Tuyết không chịu đi.
Cô đã ăn cơm tối vào lúc bốn giờ rồi, hiện tại cô thực sự không đói.
Chu Linh đi tới căng tin ăn cơm.
Hứa Bát Tuyết quay lại ký túc xá, lấy cuốn sổ mình đã dùng trước đó ra, bắt đầu chép lại.
Sao chép thông tin một cách công khai nhưng thực chất là đang len lén luyện chữ.
Cho dù sau này có thay đổi kiểu chữ, cô cũng phải học những chữ do 'Hứa Bát Tuyết' viết trước đó.
Khi Trần Thần quay lại thấy Hứa Bát Tuyết cứ hí hoáy viết gì đó ở trước bàn, đã học giỏi còn chăm chỉ học tập như vậy, còn có để người khác sống nữa không vậy.
Cô ấy lặng lẽ lấy cuốn sách chuyên môn của mình ra, bắt đầu đọc.
Chu Linh quay về, thấy mọi người đều đang đọc sách, lại lấy sách ra.
Ký túc xá bên cạnh không nghe thấy động tĩnh gì từ phòng 408. Lại đây nhìn xem, trời, trong ký túc xá này mọi người đều đang học bài.
Sắp tốt nghiệp rồi, còn học làm gì vậy?
Làm sao bọn cô lại thấy hoảng sợ vậy nhỉ?
Chuyện gì đang xảy ra thế.
-
Ngày hôm sau.
Đài truyền hình có cuộc phỏng vấn lúc chín giờ.
Hứa Bát Tuyết thức dậy lúc bảy giờ, ban đầu cô định ra ngoài trước tám giờ, nhưng Trần Thần lề mà lề mề, làm trễ giờ, đã hơn tám giờ rồi mà bốn người vẫn chưa ra ngoài.
Khi đến trạm xe buýt, lại gặp phải giờ cao điểm, suýt bị lỡ xe.
Sau đó, lúc 8 giờ 50 mới xuống được xe, bốn người chạy một mạch đến đài truyền hình.
Khi đến địa điểm phỏng vấn thì đã hơn chín giờ.
Có thể kịp được không?
Có thể làm được không?
Chu Linh cực kỳ lo lắng.
Hứa Bát Tuyết đặt hai tay lên đầu gối, khom người xuống, thở hổn hển.
Cô không được.
Chạy quá lâu.
Cô cảm giác như mình sắp tắt thở luôn rồi.
"Hứa Bát Tuyết, Hứa Bát Tuyết có ở đây không?" Nhân viên cầm sơ yếu lý lịch hỏi.
Sơ yếu lý lịch của Hứa Bát Tuyết và bốn người còn lại đều do Ngô Trạm nộp giúp.
Ngô Trạm đến trước.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.