Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 6:
Khương Nhất Bạch
18/05/2024
Dấu vết tại hiện trường là quan trọng nhất. Dù nhìn hiện trường vụ án Trương Kiến Minh như thế nào thì đều là hung thủ vào nhà cướp bóc, tình cờ gặp được Trương Kiến Minh, thế nên giết người diệt khẩu.
Ít nhất trong suy nghĩ của anh ta, điều này đã trở thành một kết luận.
Lâm Tuyên Hoà hỏi: "Có cơ sở gì để nói đây là đột nhập cướp bóc không ?"
Nam cảnh sát liền nói ra suy nghĩ của mình: “Khóa cửa có dấu hiệu bị phá, hiện trường bị lục lọi, tài sản trong nhà bị mất tích”.
“Anh không nghĩ có điều gì bất thường sao?”
"Bất thường?" Nam cảnh sát thản nhiên nhìn quanh một chút, "Nếu như cô muốn nói là vấn đề thời gian thì không cần thiết. Tuy rằng giờ đang là ban ngày, nhưng chúng tôi đã điều tra, phát hiện Trương Kiến Minh không phải là nhân viên chính thức. Ngoại trừ thỉnh thoảng đi làm thì phần lớn thời gian là đánh bài. Nói cách khác, thông thường căn nhà này không có ai vào buổi sáng, đến tối mới có người. Việc hung thủ chọn thời gian không có ai ở nhà để đột nhập cũng hợp tình hợp lý.”
Nam cảnh sát nói có sách mách có chứng.
Hầu hết các vụ đột nhập, cướp nhà đều xảy ra vào ban đêm hoặc ở những khu vực ít người sinh sống nhưng cũng không phải không có trường hợp ngoại lệ.
Chỉ điều này thôi thì không thể lật ngược được kết luận về việc đột nhập, cướp nhà.
Lâm Tuyên Hoà lắc đầu, "Ý tôi không phải chuyện đó."
Lần này đến lượt nam cảnh sát ngạc nhiên: “Còn gì không đúng nữa à?”
“Tài sản bị đánh cắp,” Lâm Tuyên Hoà nói, chỉ vào phòng lớn và phòng khách, “Phòng khách quả thực bừa bộn, nhưng phòng lớn và phòng nhỏ gần như sạch sẽ.”
“Cho nên?”
Lâm Tuyên Hoà nói: “Tôi vừa hỏi Đỗ Lệ Quyên là đồ bị mất nằm ở đâu, bà ta nói là 500 tệ dưới tủ quần áo ở phòng lớn, hung thủ cứ như biết chính xác chỗ bà ta dấu tiền mà tìm ra không lệch đi đâu được. Tôi đi qua phòng lớn, ở trong đó ngoại trừ tủ quần áo còn có hai ngăn kéo, trong đó có một ngăn kéo bị khoá. Nếu là người lần đầu đến nơi này, liệu anh có vứt bỏ ngăn kéo bị khoá để lục lọi tủ quần áo không?”
Nam cảnh sát lập tức ngẩn người ra.
Anh ta đi vào phòng lớn, quả nhiên giống hệt lờ Lâm Tuyên Hoà nói.
Thậm chí tủ quần áo không có dấu vết lục lọi, quần áo treo đều còn nguyên vẹn, hung thủ chỉ lấy ra mấy bộ quần áo ở phía dưới rồi tiện tay ném lên giường.
Có vẻ như ngay từ đầu người này đã biết chính xác tiền ở đâu.
Thấy nam cảnh sát ngừng nói, nữ cảnh sát và Nghiêm Tư đều ngơ ngác nhìn Lâm Tuyên Hoà.
Đặc biệt là Nghiêm Tư, có vẻ giống như không còn nhận ra Lâm Huyền Hà. Cô ấy mở miệng mấy lần, đều không nói được một chữ, chỉ có thể gầm lên trong lòng.
Chúng ta đã đồng ý cùng nhau làm học sinh dốt! Thế mà cô bạn lại bí mật học tập!
Có vẻ như Yến Vân không để ý lắm, anh cười nói: "Chỉ mấy điểm này thôi cũng không thể khẳng định hai ý kiến của người, cần phải điều tra thêm."
Lâm Tuyên Hoà ói: "Còn một chuyện."
Yến Vân nhìn qua.
Lâm Tuyên Hoà tuy nhỏ nhắn nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp.
Sống mũi thanh tú nhỏ nhắn, đôi mắt như nước, như bông hoa tươi sau cơn mưa xuân, tràn đầy sức sống.
Lâm Tuyên Hoà nghiêm túc nói: "Vũ khí giết người không phải là dao làm bếp, mà là con dao này."
Lâm Tuyên Hoà nhặt con dao vừa đặt xuống đưa lên.
Dao găm lập tức hét lên: “Đàn ông! Là vị của tên đàn ông thúi! Cô gái, đừng giao tôi cho anh ta, không! Nếu không tôi liền phải xem trái tim của cô trông như thế nào!"
Lâm Tuyên Hoà sờ ngực.
Nếu hung khí mà tới tìm cô trả thù thì cô không thể sống nổi.
Yên Vân đeo găng tay rồi nhận lấy nó.
Dao găm vừa đến tay Yến Vân liền hoàn toàn cấm khẩu như thể đứa vừa rồi còn giương nanh múa vuốt không phải nó.
Yến Vân đè xuống vẻ mặt vui tươi, cẩn thận quan sát, nghiêm túc nói: “Nói tiếp đi.”
“Vết máu dưới cơ thể Trương Kiến Minh có dấu vết bị kéo lê, chứng tỏ hung thủ đã di chuyển thi thể Trương Kiến Minh. Xét theo dấu vết, rất có thể là nạn nhân đã bị lật lại. Tại hiện trường vụ án, mỗi một hành vi của hung thủ đều có lý do. Theo tôi suy đoán, nạn nhân vật lộn với hung thủ nhằm đoạt lại hung khí.”
Nam cảnh sát bất đắc dĩ nói: “Những lời cô nói chỉ là suy đoán, vậy cô có chứng cứ gì không?”
Ít nhất trong suy nghĩ của anh ta, điều này đã trở thành một kết luận.
Lâm Tuyên Hoà hỏi: "Có cơ sở gì để nói đây là đột nhập cướp bóc không ?"
Nam cảnh sát liền nói ra suy nghĩ của mình: “Khóa cửa có dấu hiệu bị phá, hiện trường bị lục lọi, tài sản trong nhà bị mất tích”.
“Anh không nghĩ có điều gì bất thường sao?”
"Bất thường?" Nam cảnh sát thản nhiên nhìn quanh một chút, "Nếu như cô muốn nói là vấn đề thời gian thì không cần thiết. Tuy rằng giờ đang là ban ngày, nhưng chúng tôi đã điều tra, phát hiện Trương Kiến Minh không phải là nhân viên chính thức. Ngoại trừ thỉnh thoảng đi làm thì phần lớn thời gian là đánh bài. Nói cách khác, thông thường căn nhà này không có ai vào buổi sáng, đến tối mới có người. Việc hung thủ chọn thời gian không có ai ở nhà để đột nhập cũng hợp tình hợp lý.”
Nam cảnh sát nói có sách mách có chứng.
Hầu hết các vụ đột nhập, cướp nhà đều xảy ra vào ban đêm hoặc ở những khu vực ít người sinh sống nhưng cũng không phải không có trường hợp ngoại lệ.
Chỉ điều này thôi thì không thể lật ngược được kết luận về việc đột nhập, cướp nhà.
Lâm Tuyên Hoà lắc đầu, "Ý tôi không phải chuyện đó."
Lần này đến lượt nam cảnh sát ngạc nhiên: “Còn gì không đúng nữa à?”
“Tài sản bị đánh cắp,” Lâm Tuyên Hoà nói, chỉ vào phòng lớn và phòng khách, “Phòng khách quả thực bừa bộn, nhưng phòng lớn và phòng nhỏ gần như sạch sẽ.”
“Cho nên?”
Lâm Tuyên Hoà nói: “Tôi vừa hỏi Đỗ Lệ Quyên là đồ bị mất nằm ở đâu, bà ta nói là 500 tệ dưới tủ quần áo ở phòng lớn, hung thủ cứ như biết chính xác chỗ bà ta dấu tiền mà tìm ra không lệch đi đâu được. Tôi đi qua phòng lớn, ở trong đó ngoại trừ tủ quần áo còn có hai ngăn kéo, trong đó có một ngăn kéo bị khoá. Nếu là người lần đầu đến nơi này, liệu anh có vứt bỏ ngăn kéo bị khoá để lục lọi tủ quần áo không?”
Nam cảnh sát lập tức ngẩn người ra.
Anh ta đi vào phòng lớn, quả nhiên giống hệt lờ Lâm Tuyên Hoà nói.
Thậm chí tủ quần áo không có dấu vết lục lọi, quần áo treo đều còn nguyên vẹn, hung thủ chỉ lấy ra mấy bộ quần áo ở phía dưới rồi tiện tay ném lên giường.
Có vẻ như ngay từ đầu người này đã biết chính xác tiền ở đâu.
Thấy nam cảnh sát ngừng nói, nữ cảnh sát và Nghiêm Tư đều ngơ ngác nhìn Lâm Tuyên Hoà.
Đặc biệt là Nghiêm Tư, có vẻ giống như không còn nhận ra Lâm Huyền Hà. Cô ấy mở miệng mấy lần, đều không nói được một chữ, chỉ có thể gầm lên trong lòng.
Chúng ta đã đồng ý cùng nhau làm học sinh dốt! Thế mà cô bạn lại bí mật học tập!
Có vẻ như Yến Vân không để ý lắm, anh cười nói: "Chỉ mấy điểm này thôi cũng không thể khẳng định hai ý kiến của người, cần phải điều tra thêm."
Lâm Tuyên Hoà ói: "Còn một chuyện."
Yến Vân nhìn qua.
Lâm Tuyên Hoà tuy nhỏ nhắn nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp.
Sống mũi thanh tú nhỏ nhắn, đôi mắt như nước, như bông hoa tươi sau cơn mưa xuân, tràn đầy sức sống.
Lâm Tuyên Hoà nghiêm túc nói: "Vũ khí giết người không phải là dao làm bếp, mà là con dao này."
Lâm Tuyên Hoà nhặt con dao vừa đặt xuống đưa lên.
Dao găm lập tức hét lên: “Đàn ông! Là vị của tên đàn ông thúi! Cô gái, đừng giao tôi cho anh ta, không! Nếu không tôi liền phải xem trái tim của cô trông như thế nào!"
Lâm Tuyên Hoà sờ ngực.
Nếu hung khí mà tới tìm cô trả thù thì cô không thể sống nổi.
Yên Vân đeo găng tay rồi nhận lấy nó.
Dao găm vừa đến tay Yến Vân liền hoàn toàn cấm khẩu như thể đứa vừa rồi còn giương nanh múa vuốt không phải nó.
Yến Vân đè xuống vẻ mặt vui tươi, cẩn thận quan sát, nghiêm túc nói: “Nói tiếp đi.”
“Vết máu dưới cơ thể Trương Kiến Minh có dấu vết bị kéo lê, chứng tỏ hung thủ đã di chuyển thi thể Trương Kiến Minh. Xét theo dấu vết, rất có thể là nạn nhân đã bị lật lại. Tại hiện trường vụ án, mỗi một hành vi của hung thủ đều có lý do. Theo tôi suy đoán, nạn nhân vật lộn với hung thủ nhằm đoạt lại hung khí.”
Nam cảnh sát bất đắc dĩ nói: “Những lời cô nói chỉ là suy đoán, vậy cô có chứng cứ gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.