Thập Niên 90: Tôi Kết Hôn Với Người Giàu Nhất
Chương 1:
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
27/07/2023
Nước máy lạnh lẽo, Lâm Vân Hương giặt bộ quần áo cuối cùng, hai tay đã lạnh đến đỏ bừng. Cô không chịu nổi dùng sức chà xát hai tay, đặt bên miệng thở ra một làn sương trắng.
Đúng lúc này, trước mặt Lâm Vân Hương xuất hiện thêm một bình men bốc lên hơi nóng nhàn nhạt.
Tay cầm màu trắng đã ố vàng, miệng cốc tối màu xuất hiện rỉ sét, đóa mẫu đơn diễm lệ trên thân vại có hơi bong tróc... Lâm Vân Hương vừa quen thuộc vừa xa lạ. Xa lạ là vì cô chưa từng dùng, quen thuộc là vì chiếc bình men này là một trong những của hồi môn cô mua khi kết hôn. Chị dâu cô nói một câu: "Bình tráng men này đẹp quá." Mẹ cô đã chuyển tay đưa cho chị dâu, bảo cô đi mua thêm hai bình nữa.
Lâm Vân Hương vạn phần bình tĩnh trả lời một câu: "Lý Hữu Lương cũng mua.”
Lý Hữu Lương là chồng cũ của Lâm Vân Hương. Hai người đã ly thân nửa tháng trước.
Lâm Vân Hương đến nay vẫn còn nhớ rõ tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày ly hôn.
Thời tiết rất tốt, mùa đông, tháng chạp ấm áp như tháng ba dương đầu mùa mùa xuân. Lâm Vân Hương di chuyển chăn ra ban công phơi nắng, tiếp theo sửa sang lại quần áo, gấp gọn đồ sạch sẽ, đồ bẩn ném vào trong máy giặt.
Hôm đó không khác gì bình thường. Lâm Vân Hương vừa thu dọn vừa xem 'Tân Bạch mẹ tử truyền kỳ'. Nghe được câu "Cảnh đẹp Hồ Tây tháng ba ơi", cô không tự chủ được mà hát theo "Xuân vũ như tửu liễu như...", ba một tiếng, trên sàn gạch hoa xuất hiện một chuỗi vòng tay trân châu, chữ "Yên" rốt cuộc không thể ngâm lên được nữa.
Lâm Vân Hương thích trang sức, nhưng cô rất ít khi đeo. Cô là đầu bếp căng tin trường học, không phải trộn mì thì là xào nấu, dù trên tay đeo bất cứ thứ gì cũng dễ bị hỏng.
Lý Hữu Lương biết chuyện này, cho nên anh ta muốn làm cho Lâm Vân kinh hỉ cũng sẽ không lựa chọn vòng tay.
Lâm Vân Hương ý thức được cô gặp phải chuyện cẩu huyết thường xuyên xuất hiện trên TV.
Lý Hữu Lương từ khi có tiền đi đâu cũng cầm theo túi da đen, thuốc lá bật lửa, hận không thể nhét tất cả mọi thứ đều vào trong túi, túi phình to như một chiếc túi bao lớn.
Lâm Vân Hương nói anh ta vài lần, Lý Hữu Lương chê cô không hiểu. Hai năm nay Lâm Vân Hương rất ít khi có thể lấy ra một xu hoặc một tờ giấy trong túi Lý Hữu Lương.
Tiền trong nhà do Lâm Vân Hương quản lý. Lý Hữu Lương cần dùng tiền thì sẽ bảo Lâm Vân Hương lấy cho anh ta một ít. Lâm Vân Hương thường nhét vào túi anh ta. Nếu nói Lý Hữu Lương muốn tặng cho cô bất ngờ, anh sẽ bỏ vòng vào túi, như vậy cô mới có thể nhanh chóng phát hiện.
Nguyên nhân gia đình khiến Lâm Vân Hương cho rằng tiền số với đàn ông thì càng trung thành càng chân thật hơn. Nhưng cũng không thể tự lừa mình dối người giả vờ không biết.
Lâm Vân Hương cố nén lửa giận đến nhà bố mẹ chồng, bảo bố mẹ chồng dẫn con đi chơi.
Có lẽ hiểu con không bằng cha, cha Lý Hữu Lương ý thức được gì đó, dỗ cháu trai ra đường Đạo Hương Thôn, lý do là kẹo hồ lô của Đạo Hương Thôn rất ngon. Ông ấy lại gọi bạn già đi chợ mua một con gà, hiếm khi mọi người đều ở nhà, cả nhà ăn một bữa.
Lâm Vân Hương nhấc chân đạp tới cửa, lửa giận trong lòng theo vòng tay trân châu nện lên mặt Lý Hữu Lương. Lý Hữu Lương phản xạ có điều kiện ngăn cản, giơ tay đẩy cô, đụng vào cửa, Lâm Vân Hương đầu mơ màng ngã xuống đất.
Lâm Vân Hương mở mắt ra thì thấy hoảng hốt. Lý Hữu Lương lo lắng bất an, đỡ cô hỏi: "Có muốn đi bệnh viện không?"
Lâm Vân Hương muốn cảm ơn anh ta... Không phải anh ta đẩy như vậy, cô nhất định sẽ mất đi lý trí đánh nhau với Lý Hữu Lương, sau đó lưỡng bại câu thương.
Là vợ chồng bảy năm, Lý Hữu Lương hiểu Lâm Vân Hương, không sợ khổ không sợ mệt, kiên cường, dao kề vào cổ mà mắt cô cũng không chớp một cái. Lý Hữu Lương từng không chỉ một lần oán giận Lâm Vân Hương. Ai là vợ mà cả ngày mặt luôn nghiêm túc, không biết khóc lóc ỷ lại chồng, không biết còn tưởng rằng người trong nhà đã chết.
Kỳ thật anh ta không biết không phải Lâm Vân Hương không thích khóc, mà là không có việc gì đáng để cô rơi lệ. Lâm Vân Hương muốn khóc, nhớ lại chuyện cũ, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Lý Hữu Lương cũng không biết anh ta sợ Lâm Vân Hương khóc. Người không bao giờ rơi lệ đột nhiên thương tâm muốn chết, Lý Hữu Lương nhất định cho rằng trời đất sụp đổ. Lúc trước Lâm Vân Hương không ngờ tới chuyện này, cũng may không muộn.
Lâm Vân sững sờ nhìn Lý Hữu Lương, giống như bị ngã tới choáng váng. Nước mắt lần lượt xẹt qua hai má rơi xuống tay Lý Hữu Lương. Lý Hữu Lương giống như bị nóng bỏng tay, tay run rẩy một lát, ôm Lâm Vân Hương xuống lầu.
Lâm Vân Hương nắm lấy khung cửa, nước mắt mơ hồ: "Không cần đến bệnh viện, tôi không sao."
Khóc như vậy còn không sao à? Lý Hữu Lương lo lắng hỏi: "Thật không sao chứ?"
Lâm Vân Hương "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn về phía sofa. Lý Hữu Lương nhẹ nhàng đặt cô lên sofa, sờ trán cô: "Có đau không?”
Đúng lúc này, trước mặt Lâm Vân Hương xuất hiện thêm một bình men bốc lên hơi nóng nhàn nhạt.
Tay cầm màu trắng đã ố vàng, miệng cốc tối màu xuất hiện rỉ sét, đóa mẫu đơn diễm lệ trên thân vại có hơi bong tróc... Lâm Vân Hương vừa quen thuộc vừa xa lạ. Xa lạ là vì cô chưa từng dùng, quen thuộc là vì chiếc bình men này là một trong những của hồi môn cô mua khi kết hôn. Chị dâu cô nói một câu: "Bình tráng men này đẹp quá." Mẹ cô đã chuyển tay đưa cho chị dâu, bảo cô đi mua thêm hai bình nữa.
Lâm Vân Hương vạn phần bình tĩnh trả lời một câu: "Lý Hữu Lương cũng mua.”
Lý Hữu Lương là chồng cũ của Lâm Vân Hương. Hai người đã ly thân nửa tháng trước.
Lâm Vân Hương đến nay vẫn còn nhớ rõ tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày ly hôn.
Thời tiết rất tốt, mùa đông, tháng chạp ấm áp như tháng ba dương đầu mùa mùa xuân. Lâm Vân Hương di chuyển chăn ra ban công phơi nắng, tiếp theo sửa sang lại quần áo, gấp gọn đồ sạch sẽ, đồ bẩn ném vào trong máy giặt.
Hôm đó không khác gì bình thường. Lâm Vân Hương vừa thu dọn vừa xem 'Tân Bạch mẹ tử truyền kỳ'. Nghe được câu "Cảnh đẹp Hồ Tây tháng ba ơi", cô không tự chủ được mà hát theo "Xuân vũ như tửu liễu như...", ba một tiếng, trên sàn gạch hoa xuất hiện một chuỗi vòng tay trân châu, chữ "Yên" rốt cuộc không thể ngâm lên được nữa.
Lâm Vân Hương thích trang sức, nhưng cô rất ít khi đeo. Cô là đầu bếp căng tin trường học, không phải trộn mì thì là xào nấu, dù trên tay đeo bất cứ thứ gì cũng dễ bị hỏng.
Lý Hữu Lương biết chuyện này, cho nên anh ta muốn làm cho Lâm Vân kinh hỉ cũng sẽ không lựa chọn vòng tay.
Lâm Vân Hương ý thức được cô gặp phải chuyện cẩu huyết thường xuyên xuất hiện trên TV.
Lý Hữu Lương từ khi có tiền đi đâu cũng cầm theo túi da đen, thuốc lá bật lửa, hận không thể nhét tất cả mọi thứ đều vào trong túi, túi phình to như một chiếc túi bao lớn.
Lâm Vân Hương nói anh ta vài lần, Lý Hữu Lương chê cô không hiểu. Hai năm nay Lâm Vân Hương rất ít khi có thể lấy ra một xu hoặc một tờ giấy trong túi Lý Hữu Lương.
Tiền trong nhà do Lâm Vân Hương quản lý. Lý Hữu Lương cần dùng tiền thì sẽ bảo Lâm Vân Hương lấy cho anh ta một ít. Lâm Vân Hương thường nhét vào túi anh ta. Nếu nói Lý Hữu Lương muốn tặng cho cô bất ngờ, anh sẽ bỏ vòng vào túi, như vậy cô mới có thể nhanh chóng phát hiện.
Nguyên nhân gia đình khiến Lâm Vân Hương cho rằng tiền số với đàn ông thì càng trung thành càng chân thật hơn. Nhưng cũng không thể tự lừa mình dối người giả vờ không biết.
Lâm Vân Hương cố nén lửa giận đến nhà bố mẹ chồng, bảo bố mẹ chồng dẫn con đi chơi.
Có lẽ hiểu con không bằng cha, cha Lý Hữu Lương ý thức được gì đó, dỗ cháu trai ra đường Đạo Hương Thôn, lý do là kẹo hồ lô của Đạo Hương Thôn rất ngon. Ông ấy lại gọi bạn già đi chợ mua một con gà, hiếm khi mọi người đều ở nhà, cả nhà ăn một bữa.
Lâm Vân Hương nhấc chân đạp tới cửa, lửa giận trong lòng theo vòng tay trân châu nện lên mặt Lý Hữu Lương. Lý Hữu Lương phản xạ có điều kiện ngăn cản, giơ tay đẩy cô, đụng vào cửa, Lâm Vân Hương đầu mơ màng ngã xuống đất.
Lâm Vân Hương mở mắt ra thì thấy hoảng hốt. Lý Hữu Lương lo lắng bất an, đỡ cô hỏi: "Có muốn đi bệnh viện không?"
Lâm Vân Hương muốn cảm ơn anh ta... Không phải anh ta đẩy như vậy, cô nhất định sẽ mất đi lý trí đánh nhau với Lý Hữu Lương, sau đó lưỡng bại câu thương.
Là vợ chồng bảy năm, Lý Hữu Lương hiểu Lâm Vân Hương, không sợ khổ không sợ mệt, kiên cường, dao kề vào cổ mà mắt cô cũng không chớp một cái. Lý Hữu Lương từng không chỉ một lần oán giận Lâm Vân Hương. Ai là vợ mà cả ngày mặt luôn nghiêm túc, không biết khóc lóc ỷ lại chồng, không biết còn tưởng rằng người trong nhà đã chết.
Kỳ thật anh ta không biết không phải Lâm Vân Hương không thích khóc, mà là không có việc gì đáng để cô rơi lệ. Lâm Vân Hương muốn khóc, nhớ lại chuyện cũ, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Lý Hữu Lương cũng không biết anh ta sợ Lâm Vân Hương khóc. Người không bao giờ rơi lệ đột nhiên thương tâm muốn chết, Lý Hữu Lương nhất định cho rằng trời đất sụp đổ. Lúc trước Lâm Vân Hương không ngờ tới chuyện này, cũng may không muộn.
Lâm Vân sững sờ nhìn Lý Hữu Lương, giống như bị ngã tới choáng váng. Nước mắt lần lượt xẹt qua hai má rơi xuống tay Lý Hữu Lương. Lý Hữu Lương giống như bị nóng bỏng tay, tay run rẩy một lát, ôm Lâm Vân Hương xuống lầu.
Lâm Vân Hương nắm lấy khung cửa, nước mắt mơ hồ: "Không cần đến bệnh viện, tôi không sao."
Khóc như vậy còn không sao à? Lý Hữu Lương lo lắng hỏi: "Thật không sao chứ?"
Lâm Vân Hương "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn về phía sofa. Lý Hữu Lương nhẹ nhàng đặt cô lên sofa, sờ trán cô: "Có đau không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.