Thập Niên 90: Tôi Kết Hôn Với Người Giàu Nhất
Chương 4:
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
27/07/2023
"Ba mẹ sẽ đánh chết anh." Lý Hữu Lương cảm thấy có thể không ly hôn thì sẽ tốt hơn, cho nên anh ta tiếp tục thế yếu cầu khẩn, "Cho dù không động thủ cũng sẽ mắng anh không có đầu óc."
Lâm Vân Hương dừng lại: "Anh còn có đầu óc?"
Lý Hữu Lương nghẹn không nói nên lời.
Lâm Vân Hương hỏi: "Bây giờ không lý hôn, anh còn chờ tết đến người phụ nữ kia cũng tìm tới nhà?"
"Cô ta dám?!" Lý Hữu Lương gầm lên giận dữ.
Hàng xóm ở tầng dưới mở cửa để xem náo nhiệt.
Lý Hữu Lương kéo Lâm Vân Hương nhanh chóng xuống lầu, hạ thấp giọng nói: "Nếu không ngày mai hãy lý hôn? Anh đi tìm cô ta nói chuyện rõ ràng."
"Ngày mai em hết giận lý hôn với ai?" Lâm Vân Hương hỏi ngược lại.
Tính toán trong lòng của Lý Hữu bị cô nóu ra, không hề thấy xấu hổ: "Vậy anh nói rõ ràng với cô ta, chúng ta lập tức tái hôn?
"Cô ta đã hạ chiến thư cho em rồi, anh nói hai ba câu một ngày nửa ngày là có thể dỗ dành tốt?" Lâm Vân Hương không tin.
Cũng không biết người phụ nữ kia coi trọng Lý Hữu Lương cái gì.
Vóc người không cao, cao hơn một mét bảy một ít, ngũ quan được xem như đoạn chính, nhưng cũng không có chỗ xuất sắc. Người phụ nữ kia ở cùng Lý Hữu Lương, thì nên biết tiền trong nhà ở trong tay cô.
Cha mẹ Lý Hữu Lương lớn tuổi, anh ta còn có một đứa con. Nếu cô không muốn nuôi con, người phụ nữ đó phải hầu hạ người già, chăm sóc trẻ con.
Chẳng lẽ kiếp trước là người thời Tiền Thanh, nô tỳ làm mãi không thấy đủ, đời này muốn tiếp tục.
Lý Hữu Lương hận đến cắn răng: "Anh nhàn rỗi dỗ dành cô ta!"
"Đó là chuyện của anh và cô ấy." Lâm Vân Hương bất thình lình nhớ tới một chuyện. Tiểu Bắc có khả năng đã đụng phải người phụ nữ kia. "Trước khi giải quyết xong chuyện này thì tôi nuôi. Ba nó không làm chuyện con người thì thôi, ai bảo anh là cha nó——"
"Nói cái gì vậy?" Lý Hữu Lương ngắt lời cô.
Lâm Vân Hương: "Tôi sợ hai người dạy hư con trai tôi. Nửa năm này hai người có bất cứ qua lại nào, sau này tôi cho dù là có đối tượng hay là lập gia đình, anh đều không được can thiệp."
"Nhưng mà không qua lại anh ——"
Lâm Vân Hương nhìn về phía hông anh ta. Lý Hữu Lương cúi đầu, nơi đó có một chiếc điện thoại.
"Trong nhà có điện thoại, cũng có bút và giấy viết thư." Lâm Vân Hương nhắc nhở anh ta: "Anh còn có bạn.’
Lâm Vân Hương hiểu như vậy nhất định vì học theo tv. Lý Hữu Lương hối hận: "Anh không nên mua TV!" Nói ra càng thêm ảo não, "Càng không nên giúp em lắp ăng ten điều chỉnh kênh."
Lâm Vân Hương mới mặc kệ anh ta lẩm bẩm gì, đến trước xe nhà mình, nháy mắt với Lý Hữu Lương. Lý Hữu Lương không cam lòng mở cửa xe, mời cô đi trước.
Trên đường đến văn phòng công chứng, Lý Hữu Lương miệng nói không ngừng, khuyên cô nên bớt giận, khuyên cô suy nghĩ cho đứa bé, lại nói cha mẹ lớn tuổi không chịu nổi sợ hãi. Lâm Vân Hương tai trái vào tai phải ra.
Càng gần văn phòng công chứng, Lý Hữu Lương càng hoảng hốt —— cuộc hôn nhân này không thể ly hôn.
Lý Hữu Lương quay đầu xe.
Lâm Vân Hương nhìn về phía anh ta, lại làm gì.
"Xe hết xăng rồi, thêm chút dầu."
Lâm Vân Hương lật ngược đôi mắt: "Dừng lại bên cạnh, bắt taxi đi."
Lý Hữu Lương không khỏi buông chân ga, tốc độ xe chậm lại.
Lâm Vân Hương cố ý hỏi: "Không đổ nữa?"
Lý Hữu Lương chán nản tìm cho mình một lý do, "Không đi đường vòng hẳn là có thể đến."
"Vậy anh còn chờ gì nữa? Chờ văn phòng công chứng tan tầm?"
Lý Hữu Lương tính như vậy. Nghe vậy anh ta hàm hồ lẩm bẩm một câu, rẽ vào văn phòng công chứng.
Làm thủ tục ly hôn trước mặt người cô, Lý Hữu Lương lại hỏi cô đã hết giận chưa. Tức giận thì nhanh đi vào lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Lâm Vân nở nụ cười: "Anh không có bệnh chứ? Anh ly hôn kết hôn là đi qua cửa nhà à?"
"Không phải qua cửa nhà còn nói ly đã ly?"
Lâm Vân Hương tức giận nói: "Không lý hôn sao nhường chỗ cho chiếc vòng tay trân châu kia?"
Lý Hữu Lương lại nghẹn đến không còn lời nào.
Lâm Vân Hương dứt khoát nói rõ: "Không thừa dịp trong lòng anh còn có hai mẹ con chúng tôi còn đưa tiền ra, sau này anh dắt người phụ nữ kia đến nhà, đuổi tôi và Tiểu Bắc đi xin cơm?"
Lý Hữu Lương không nói gì, cô thật sự rất biết nói khoa trương.
"Về nhà thu dọn đồ đạc, đưa em và Tiểu Bắc đến đại tạp viện."
Lý Hữu Lương vừa nghe đến đại tạp viện thì nhíu mày: "Trở về ở chỗ nào?
"Ngủ trong phòng khách. Anh thật đau lòng cho chúng tôi thì sớm cắt sạch sẽ với cô ta, sớm đón chúng tôi."
Quả nhiên, cơn tức của cô đã tiêu tan gần hết rồi. Lý Hữu Lương mừng rỡ, "Được, chúng ta về nhà ngay bây giờ."
Lâm Vân Hương đến nhà hai vợ chồng già đã dẫn theo Tiểu Bắc trở về. Ông Lya hỏi họ làm gì. Lý Hữu Lương muốn tìm một lý do lừa gạt, Lâm Vân Hương đưa giấy chứng nhận ly hôn qua.
Lý Hữu Lương vội vàng há mồm cứng lưỡi đưa tay muốn cướp.
Lâm Vân Hương dừng lại: "Anh còn có đầu óc?"
Lý Hữu Lương nghẹn không nói nên lời.
Lâm Vân Hương hỏi: "Bây giờ không lý hôn, anh còn chờ tết đến người phụ nữ kia cũng tìm tới nhà?"
"Cô ta dám?!" Lý Hữu Lương gầm lên giận dữ.
Hàng xóm ở tầng dưới mở cửa để xem náo nhiệt.
Lý Hữu Lương kéo Lâm Vân Hương nhanh chóng xuống lầu, hạ thấp giọng nói: "Nếu không ngày mai hãy lý hôn? Anh đi tìm cô ta nói chuyện rõ ràng."
"Ngày mai em hết giận lý hôn với ai?" Lâm Vân Hương hỏi ngược lại.
Tính toán trong lòng của Lý Hữu bị cô nóu ra, không hề thấy xấu hổ: "Vậy anh nói rõ ràng với cô ta, chúng ta lập tức tái hôn?
"Cô ta đã hạ chiến thư cho em rồi, anh nói hai ba câu một ngày nửa ngày là có thể dỗ dành tốt?" Lâm Vân Hương không tin.
Cũng không biết người phụ nữ kia coi trọng Lý Hữu Lương cái gì.
Vóc người không cao, cao hơn một mét bảy một ít, ngũ quan được xem như đoạn chính, nhưng cũng không có chỗ xuất sắc. Người phụ nữ kia ở cùng Lý Hữu Lương, thì nên biết tiền trong nhà ở trong tay cô.
Cha mẹ Lý Hữu Lương lớn tuổi, anh ta còn có một đứa con. Nếu cô không muốn nuôi con, người phụ nữ đó phải hầu hạ người già, chăm sóc trẻ con.
Chẳng lẽ kiếp trước là người thời Tiền Thanh, nô tỳ làm mãi không thấy đủ, đời này muốn tiếp tục.
Lý Hữu Lương hận đến cắn răng: "Anh nhàn rỗi dỗ dành cô ta!"
"Đó là chuyện của anh và cô ấy." Lâm Vân Hương bất thình lình nhớ tới một chuyện. Tiểu Bắc có khả năng đã đụng phải người phụ nữ kia. "Trước khi giải quyết xong chuyện này thì tôi nuôi. Ba nó không làm chuyện con người thì thôi, ai bảo anh là cha nó——"
"Nói cái gì vậy?" Lý Hữu Lương ngắt lời cô.
Lâm Vân Hương: "Tôi sợ hai người dạy hư con trai tôi. Nửa năm này hai người có bất cứ qua lại nào, sau này tôi cho dù là có đối tượng hay là lập gia đình, anh đều không được can thiệp."
"Nhưng mà không qua lại anh ——"
Lâm Vân Hương nhìn về phía hông anh ta. Lý Hữu Lương cúi đầu, nơi đó có một chiếc điện thoại.
"Trong nhà có điện thoại, cũng có bút và giấy viết thư." Lâm Vân Hương nhắc nhở anh ta: "Anh còn có bạn.’
Lâm Vân Hương hiểu như vậy nhất định vì học theo tv. Lý Hữu Lương hối hận: "Anh không nên mua TV!" Nói ra càng thêm ảo não, "Càng không nên giúp em lắp ăng ten điều chỉnh kênh."
Lâm Vân Hương mới mặc kệ anh ta lẩm bẩm gì, đến trước xe nhà mình, nháy mắt với Lý Hữu Lương. Lý Hữu Lương không cam lòng mở cửa xe, mời cô đi trước.
Trên đường đến văn phòng công chứng, Lý Hữu Lương miệng nói không ngừng, khuyên cô nên bớt giận, khuyên cô suy nghĩ cho đứa bé, lại nói cha mẹ lớn tuổi không chịu nổi sợ hãi. Lâm Vân Hương tai trái vào tai phải ra.
Càng gần văn phòng công chứng, Lý Hữu Lương càng hoảng hốt —— cuộc hôn nhân này không thể ly hôn.
Lý Hữu Lương quay đầu xe.
Lâm Vân Hương nhìn về phía anh ta, lại làm gì.
"Xe hết xăng rồi, thêm chút dầu."
Lâm Vân Hương lật ngược đôi mắt: "Dừng lại bên cạnh, bắt taxi đi."
Lý Hữu Lương không khỏi buông chân ga, tốc độ xe chậm lại.
Lâm Vân Hương cố ý hỏi: "Không đổ nữa?"
Lý Hữu Lương chán nản tìm cho mình một lý do, "Không đi đường vòng hẳn là có thể đến."
"Vậy anh còn chờ gì nữa? Chờ văn phòng công chứng tan tầm?"
Lý Hữu Lương tính như vậy. Nghe vậy anh ta hàm hồ lẩm bẩm một câu, rẽ vào văn phòng công chứng.
Làm thủ tục ly hôn trước mặt người cô, Lý Hữu Lương lại hỏi cô đã hết giận chưa. Tức giận thì nhanh đi vào lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Lâm Vân nở nụ cười: "Anh không có bệnh chứ? Anh ly hôn kết hôn là đi qua cửa nhà à?"
"Không phải qua cửa nhà còn nói ly đã ly?"
Lâm Vân Hương tức giận nói: "Không lý hôn sao nhường chỗ cho chiếc vòng tay trân châu kia?"
Lý Hữu Lương lại nghẹn đến không còn lời nào.
Lâm Vân Hương dứt khoát nói rõ: "Không thừa dịp trong lòng anh còn có hai mẹ con chúng tôi còn đưa tiền ra, sau này anh dắt người phụ nữ kia đến nhà, đuổi tôi và Tiểu Bắc đi xin cơm?"
Lý Hữu Lương không nói gì, cô thật sự rất biết nói khoa trương.
"Về nhà thu dọn đồ đạc, đưa em và Tiểu Bắc đến đại tạp viện."
Lý Hữu Lương vừa nghe đến đại tạp viện thì nhíu mày: "Trở về ở chỗ nào?
"Ngủ trong phòng khách. Anh thật đau lòng cho chúng tôi thì sớm cắt sạch sẽ với cô ta, sớm đón chúng tôi."
Quả nhiên, cơn tức của cô đã tiêu tan gần hết rồi. Lý Hữu Lương mừng rỡ, "Được, chúng ta về nhà ngay bây giờ."
Lâm Vân Hương đến nhà hai vợ chồng già đã dẫn theo Tiểu Bắc trở về. Ông Lya hỏi họ làm gì. Lý Hữu Lương muốn tìm một lý do lừa gạt, Lâm Vân Hương đưa giấy chứng nhận ly hôn qua.
Lý Hữu Lương vội vàng há mồm cứng lưỡi đưa tay muốn cướp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.