Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 43: Kết Hôn Đi
Tần Hoàng
25/07/2022
Tô Nhuyễn nhìn người đàn ông đang lười nhác ngồi trên xe lăn, bây giờ cô không muốn lãng phí cơ hội được trời cao ban tạng này.
Năm đó Chính ủy Vương từng nói một câu: “Nếu thằng nhóc kia còn sống, không biết đã dạy ra được thêm cho chúng ta bao nhiêu binh lính tốt rồi. đội mà cậu ấy dẫn dắt, bây giờ đi tới đâu cũng hơn xa người khác.”
Nếu có thêm một cơ hội nữa, cô muốn thử xem, thử xem mình có thể trở thành vướng bận của Lộc Minh Sâm hay không, xem mình có thể giữ lại được người anh hùng khắc sâu trong tâm khảm rất nhiều người, trở thành tiếc nuối trong lòng rất nhiều người hay không.
Hơn nữa, đúng lúc hiện giờ cô cũng đang cần một cuộc hôn nhân như vậy. Hôn nhân chung thủy, được bảo vệ, có thể cho cô cuộc sống yên ổn.
Ánh mắt cô dừng trên mặt Lộc Minh Sâm, lúc này cô cũng đã biết vì sao lại cảm thấy anh quen mặt rồi. Đời trước trong công ty vệ sĩ, chỗ nào cũng dán ảnh chụp của anh, không biết cô đã nhìn qua bao nhiêu lần.
Có điều trong ảnh chụp người đàn ông ấy lạnh lùng không có biểu cảm nào, tuy rằng mắt nhìn thẳng vào ống kính, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hờ hững, vô cùng có cảm giác chán đời mà Bùi Trí Minh và chính ủy Vương hay nhắc đến.
Còn người đàn ông trước mắt, tuy rằng bị băng gạc che khuất quá nửa khuân mặt, nhưng ánh mắt hung dữ lại lộ ra rõ như ban ngày.
Tô Nhuyễn đột nhiên cười nói: “Anh trai Bảo Bối.”
Hiển nhiên Lộc Minh Sâm không dự đoán được Tô Nhuyễn sẽ đảo khách thành chủ, ánh mắt hứng thú dần dần biến thành kinh ngạc.
Tô Nhuyễn khom lưng muốn mặt đối mặt với anh, kết quả chiếc xe lăn lại lui về phía sau một đoạn.
Tô Nhuyễn:……
Nhìn người đàn ông cao to ấy, Tô Nhuyễn không nhịn được rất muốn cười to. Lá gan chỉ như vậy còn muốn chọc ghẹo cô?
Hai tay cô tự nhiên đặt lên đầu gối anh, mắt nhìn thẳng: “Anh trai Bảo…”
“Dừng!” Lộc Minh Sâm vội vàng giơ tay lên, lộ ra biểu cảm nhận thua.
Tô Nhuyễn cố ý nói: “Cho nên anh thích được em gọi là Bảo Bối à?”
Lộc Minh Sâm:???
“Vậy Bảo Bối, anh…”
Mặt Lộc Minh Sâm không biểu cảm: “Miên Hoa.”
Tô Nhuyễn lưu loát đáp: “Ơi.”
Lộc Minh Sâm:……
Cô em gái này đúng là không đáng yêu chút nào.
Bùi Trí Minh ở bên cạnh đã hít ngược một hơi khí lạnh rồi, anh ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, giơ ngón tay cái lên: “Quá dũng cảm!”
Tô Nhuyễn nhìn dáng vẻ này của bọn họ, cuối cùng không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng.
Đấu với bà thím già này, cho dù là thô lỗ mặt dày cũng còn non lắm!
Lộc Minh Sâm thấy cô cười vui vẻ, khóe miệng cũng cong lên. Tuy rằng nhiều năm trôi qua mới gặp lại nhau lần đầu, nhưng bầu không khí lại thoải mái đến mức bất ngờ.
Lộc Minh Sâm lười nhác dựa vào lưng ghế xe lăn, quan sát tỉ mỉ biểu cảm của cô: “Không sao chứ?”
Tô Nhuyễn nhìn anh hất hàm chỉ về phía Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh, mới phản ứng lại anh đang nói tới chủ đề gì, cô lập tức ghét bỏ: “Đùa cái gì vậy? Sao em có thể coi trọng loại người này.”
Trong mắt Lộc Minh Sâm lộ vẻ vui mừng, đột nhiên lại nghe thấy Tô Nhuyễn hỏi một câu: “Thật ra là anh đó, anh thích Tô Thanh Thanh không?”
Lộc Minh Sâm liếc xéo cô một cái, giống như cảm thấy cô đang kể chuyện cười.
Tròng mắt Tô Nhuyễn xoay chuyển, nói ra đề nghị của mình: “Vậy hai ta kết hôn đi.”
Lộc Minh Sâm cho rằng mình nghe lầm.
Nhưng tiếng hít khí lạnh vang dội của Bùi Trí Minh bên cạnh nói cho anh, vừa rồi em gái Miên Hoa đúng là đã dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói ra chuyện rất khó lường.
Anh bật cười: “Đừng đùa nữa, không phải em vẫn đang đi học sao?”
“Đi học đâu ảnh hưởng tới kết hôn? Em đủ tuổi rồi.” Tô Nhuyễn nói thêm: “Hơn nữa không phải anh cầu hôn em trước sao?”
Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ giải thích: “Do ông cụ trong nhà tự chủ trương mà thôi.”
Anh chỉ vào chiếc xe lăn mình đang ngồi trên, nói tiếp: “Bây giờ anh thế này rồi, sao có thể gieo tai họa cho con gái nhà người ta?”
“Không sao, em không sợ bị gieo tai họa.” Tô Nhuyễn mang vẻ mặt kiên định, nói.
Lộc Minh Sâm nghẹn lời, sau đó bật cười: “Vậy có phải anh nên cảm ơn em đã không chê anh hay không?”
“Cái đó thì không cần, em thật sự không chê.”
Bùi Trí Minh sờ sờ đầu, luôn cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, đời trước mẹ cô từng dạy, làm nũng thích hợp sẽ khiến người ta mềm lòng, nhớ lại dáng vẻ làm nũng của Ngôn Thiếu Thời, cô bổ sung thêm một câu: “Có được không…”
Biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm vỡ vụn, Bùi Trí Minh thì bị dọa giật mình: “Chị gái à, xin chị đó, nói chuyện tử tế đi mà.”
Chậc, làm nũng thất bại.
Tô Nhuyễn đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, bắt đầu dùng giọng điệu thẳng thắn nói ra lời mời hợp tác với đối phương.
Đời trước cho dù là qua miệng Tô Thanh Thanh hay là Bùi Trí Minh, đều có thể nhìn ra được Lộc Minh Sâm không kết hôn chính là cắt đứt ràng buộc của bản thân với thế giới này.
Cho nên Tô Nhuyễn không định dùng tình yêu đả động anh, chủ yếu thứ đồ đó cô cũng không có. Đời trước khao khát về tình yêu của cô đã bị Hoắc Hướng Dương xé nát từ lâu rồi, có cố gắng cũng không tìm lại được.
Cho nên Tô Nhuyễn chỉ có thể dùng lối tắt: Tình hữu nghị, tránh nhiệm, tình thân, không phải đều là ràng buộc sao?
Năm đó Chính ủy Vương từng nói một câu: “Nếu thằng nhóc kia còn sống, không biết đã dạy ra được thêm cho chúng ta bao nhiêu binh lính tốt rồi. đội mà cậu ấy dẫn dắt, bây giờ đi tới đâu cũng hơn xa người khác.”
Nếu có thêm một cơ hội nữa, cô muốn thử xem, thử xem mình có thể trở thành vướng bận của Lộc Minh Sâm hay không, xem mình có thể giữ lại được người anh hùng khắc sâu trong tâm khảm rất nhiều người, trở thành tiếc nuối trong lòng rất nhiều người hay không.
Hơn nữa, đúng lúc hiện giờ cô cũng đang cần một cuộc hôn nhân như vậy. Hôn nhân chung thủy, được bảo vệ, có thể cho cô cuộc sống yên ổn.
Ánh mắt cô dừng trên mặt Lộc Minh Sâm, lúc này cô cũng đã biết vì sao lại cảm thấy anh quen mặt rồi. Đời trước trong công ty vệ sĩ, chỗ nào cũng dán ảnh chụp của anh, không biết cô đã nhìn qua bao nhiêu lần.
Có điều trong ảnh chụp người đàn ông ấy lạnh lùng không có biểu cảm nào, tuy rằng mắt nhìn thẳng vào ống kính, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hờ hững, vô cùng có cảm giác chán đời mà Bùi Trí Minh và chính ủy Vương hay nhắc đến.
Còn người đàn ông trước mắt, tuy rằng bị băng gạc che khuất quá nửa khuân mặt, nhưng ánh mắt hung dữ lại lộ ra rõ như ban ngày.
Tô Nhuyễn đột nhiên cười nói: “Anh trai Bảo Bối.”
Hiển nhiên Lộc Minh Sâm không dự đoán được Tô Nhuyễn sẽ đảo khách thành chủ, ánh mắt hứng thú dần dần biến thành kinh ngạc.
Tô Nhuyễn khom lưng muốn mặt đối mặt với anh, kết quả chiếc xe lăn lại lui về phía sau một đoạn.
Tô Nhuyễn:……
Nhìn người đàn ông cao to ấy, Tô Nhuyễn không nhịn được rất muốn cười to. Lá gan chỉ như vậy còn muốn chọc ghẹo cô?
Hai tay cô tự nhiên đặt lên đầu gối anh, mắt nhìn thẳng: “Anh trai Bảo…”
“Dừng!” Lộc Minh Sâm vội vàng giơ tay lên, lộ ra biểu cảm nhận thua.
Tô Nhuyễn cố ý nói: “Cho nên anh thích được em gọi là Bảo Bối à?”
Lộc Minh Sâm:???
“Vậy Bảo Bối, anh…”
Mặt Lộc Minh Sâm không biểu cảm: “Miên Hoa.”
Tô Nhuyễn lưu loát đáp: “Ơi.”
Lộc Minh Sâm:……
Cô em gái này đúng là không đáng yêu chút nào.
Bùi Trí Minh ở bên cạnh đã hít ngược một hơi khí lạnh rồi, anh ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, giơ ngón tay cái lên: “Quá dũng cảm!”
Tô Nhuyễn nhìn dáng vẻ này của bọn họ, cuối cùng không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng.
Đấu với bà thím già này, cho dù là thô lỗ mặt dày cũng còn non lắm!
Lộc Minh Sâm thấy cô cười vui vẻ, khóe miệng cũng cong lên. Tuy rằng nhiều năm trôi qua mới gặp lại nhau lần đầu, nhưng bầu không khí lại thoải mái đến mức bất ngờ.
Lộc Minh Sâm lười nhác dựa vào lưng ghế xe lăn, quan sát tỉ mỉ biểu cảm của cô: “Không sao chứ?”
Tô Nhuyễn nhìn anh hất hàm chỉ về phía Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh, mới phản ứng lại anh đang nói tới chủ đề gì, cô lập tức ghét bỏ: “Đùa cái gì vậy? Sao em có thể coi trọng loại người này.”
Trong mắt Lộc Minh Sâm lộ vẻ vui mừng, đột nhiên lại nghe thấy Tô Nhuyễn hỏi một câu: “Thật ra là anh đó, anh thích Tô Thanh Thanh không?”
Lộc Minh Sâm liếc xéo cô một cái, giống như cảm thấy cô đang kể chuyện cười.
Tròng mắt Tô Nhuyễn xoay chuyển, nói ra đề nghị của mình: “Vậy hai ta kết hôn đi.”
Lộc Minh Sâm cho rằng mình nghe lầm.
Nhưng tiếng hít khí lạnh vang dội của Bùi Trí Minh bên cạnh nói cho anh, vừa rồi em gái Miên Hoa đúng là đã dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói ra chuyện rất khó lường.
Anh bật cười: “Đừng đùa nữa, không phải em vẫn đang đi học sao?”
“Đi học đâu ảnh hưởng tới kết hôn? Em đủ tuổi rồi.” Tô Nhuyễn nói thêm: “Hơn nữa không phải anh cầu hôn em trước sao?”
Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ giải thích: “Do ông cụ trong nhà tự chủ trương mà thôi.”
Anh chỉ vào chiếc xe lăn mình đang ngồi trên, nói tiếp: “Bây giờ anh thế này rồi, sao có thể gieo tai họa cho con gái nhà người ta?”
“Không sao, em không sợ bị gieo tai họa.” Tô Nhuyễn mang vẻ mặt kiên định, nói.
Lộc Minh Sâm nghẹn lời, sau đó bật cười: “Vậy có phải anh nên cảm ơn em đã không chê anh hay không?”
“Cái đó thì không cần, em thật sự không chê.”
Bùi Trí Minh sờ sờ đầu, luôn cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, đời trước mẹ cô từng dạy, làm nũng thích hợp sẽ khiến người ta mềm lòng, nhớ lại dáng vẻ làm nũng của Ngôn Thiếu Thời, cô bổ sung thêm một câu: “Có được không…”
Biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm vỡ vụn, Bùi Trí Minh thì bị dọa giật mình: “Chị gái à, xin chị đó, nói chuyện tử tế đi mà.”
Chậc, làm nũng thất bại.
Tô Nhuyễn đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, bắt đầu dùng giọng điệu thẳng thắn nói ra lời mời hợp tác với đối phương.
Đời trước cho dù là qua miệng Tô Thanh Thanh hay là Bùi Trí Minh, đều có thể nhìn ra được Lộc Minh Sâm không kết hôn chính là cắt đứt ràng buộc của bản thân với thế giới này.
Cho nên Tô Nhuyễn không định dùng tình yêu đả động anh, chủ yếu thứ đồ đó cô cũng không có. Đời trước khao khát về tình yêu của cô đã bị Hoắc Hướng Dương xé nát từ lâu rồi, có cố gắng cũng không tìm lại được.
Cho nên Tô Nhuyễn chỉ có thể dùng lối tắt: Tình hữu nghị, tránh nhiệm, tình thân, không phải đều là ràng buộc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.