Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 18: Không Biết Cư Xử
Tần Hoàng
10/07/2022
Sạp hàng buôn bán không tồi, Tô Nhuyễn đang hào hứng bán hàng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói chần chừ từ bên cạnh truyền đến: “Tô Nhuyễn?”
Tô Nhuyễn ngẩng đầu, phát hiện ra là Hoắc Hướng Mỹ hôm qua mới gặp.
“Là chị thật à?” Hoắc Hướng Mỹ nhìn sạp hàng của Tô Nhuyễn, khẽ nhiu mày, hình như cảm thấy có chút mất mặt: “Sao chị lại ra ngoài bán hàng thế?”
Tô Nhuyễn mỉm cười, giới thiệu dây buộc tóc với một khách hàng vừa tới, dáng vẻ không thèm đếm xỉa tới Hướng Hoắc Mỹ.
Hoắc Hướng Mỹ do dự một chút, vẫn chạy đến trước sạp chọn hai cái, hỏi: “Chị Nhuyễn, hai cái này của chị bán thế nào?” Giọng điệu thật ra có vẻ ân cần.
Tô Nhuyễn nhìn hai cái cô ta chọn chính là hai cái may thêm viền ren, vừa trả lại tiền lẻ cho khác, vừa tranh thủ trả lời: “Cô thích hai cái này à? Đưa tôi một đồng là được.”
Hoắc Hướng Mỹ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Tô Nhuyễn sẽ lấy tiền của mình, khuôn mặt lập tức sa sầm xuống.
Tô Nhuyễn vừa nhìn đã biết đối phương đang nghĩ gì. Nói ra thì, trước khi Hoắc Hướng Dương xuống phương nam làm thuê nhà họ Hoắc vẫn nghèo rớt mùng tơi, sức khỏe của mẹ Hoắc còn không tốt lắm, phải uống thuốc suốt mười mấy năm cho nên trong nhà còn nợ tiền bên ngoài không ít.
Hoắc Hướng Mỹ vẫn luôn có tật xấu thích chiếm món lợi nhỏ, sau này lớn lên vẫn không sửa được, chiếm món lợi nhỏ của người khác đã trở thành một phần tính cách của cô ta.
Đời trước dựa vào thân phận em chồng, sau khi lên đại học những thứ khác không nói, chỉ tính riêng quần áo bốn mùa và đồ nội y thôi, tất cả đều do Hoắc Hướng Dương mua cho, còn ăn nói hùng hồn rằng anh trai mở cửa hàng quần áo, cô ta cần gì ra ngoài mua?
Vì chuyện này Tô Nhuyễn tức giận không ít.
Không phải vì cô keo kiệt, mà vì phiền chán loại người thích chiếm món lợi nhỏ còn không biết chừng mực kiểu này.
Cô bằng lòng cho, cho bao nhiêu cũng không tiếc, nhưng nếu bị duỗi tay đòi tiền, hoặc bị ép phải cho, vậy thì xin lỗi một phân tiền cũng không có đâu.
Giống như hiện tại, chính cô vẫn là kẻ ngèo rớt mùng tơi đây.
Hoắc Hướng Mỹ nắm chặt hai cái dây buộc tóc trong tay, thấy Tô Nhuyễn thật sự muốn đòi tiền, cô ta không cam lòng nói: “Chị Nhuyễn, hôm nay anh trai em còn gặp phải chị Thanh Thanh đó, anh trai em đưa chị ấy đến nhà ga, hôm qua hai người nói chuyện khá vui vẻ, không ngờ hôm nay đã gặp lại.”
Cho nên còn không mau chạy tới nịnh bợ tôi đi, để tôi nói tốt về cô trước mặt anh trai mình.
Mí mắt Tô Nhuyễn cũng chưa nâng, nói hùa theo: “Vậỵ thì bọn họ rất có duyên đấy, hôm qua chị Thanh Thanh của cô coi trọng anh trai cô rồi, cho nên hôm nay mới đi sớm như vậy, muốn tới nhà họ Lộc từ hôn.”
“Đợi thêm khoảng thời gian nữa, có lẽ cô ta chính là chị dâu của cô rồi.”
Hoắc Hướng Mỹ trợn trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi.
Tô Nhuyễn không thèm để ý tới đối phương, đưa ra kiến nghị với cô gái đang chọn dây buộc tóc bên cạnh: “Da cô trắng, dùng màu nổi càng đẹp hơn.”
Thấy Hoắc Hướng Mỹ vẫn nắm chặt dây buộc tóc không buông, Tô Nhuyễn cười nói: “Hai chiếc này không hợp với cô đâu, nhìn hơi già.” Sau đó chọn một chiếc kẻ caro đưa cho cô ta: “Cô còn nhỏ tuổi, dùng cái này nhìn đẹp mắt hơn.”
Lúc này Hoắc Hướng Mỹ mới không tình nguyện buông hai cái dây buộc tóc trong tay xuống, đổi sang cái Tô Nhuyễn đưa cho mình, trong lòng thầm nghĩ Tô Nhuyễn keo kiệt thật, không nỡ cho cái đắt tiền, lại dùng cái này đuổi cổ mình.
Kết quả lại nghe thấy Tô Nhuyễn nói: “Cái này bốn mao.”
Hoắc Hướng Mỹ:……
Dù sao cô ta vẫn còn trẻ, xung quanh đều con gái cùng độ tuổi với mình, không thể mặt dày ăn vạ được, đành phải không tình nguyện đưa cho Tô Nhuyễn năm mao tiền duy nhất trên người.
Tô Nhuyễn cười tủm tỉm, tìm một mao tiền trả lại cho cô ta: “Thích thì lần sau lại tới nhé.”
Hoắc Hướng Mỹ cầm một cái dây buộc tóc, ôm một bụng tức về nhà.
Lúc này Hoắc Hướng Dương và mẹ Hoắc cũng vừa về tới cửa, thấy dáng vẻ tức giận thở phì phì của em gái, Hoắc Hướng Dương cười hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Hoắc Hướng Mỹ tức giận nói: “Còn không phải vì Tô Nhuyễn kia sao!”
Hoắc Hướng Dương lập tức quan tâm: “Cô ấy làm sao? Em tới Tô Gia Câu à?”
“Không phải.” Hoắc Hướng Mỹ khinh thường: “Chị ta bày hàng vỉa hè ở trước cửa trung tâm bách hóa Phượng Hoàng, đang bán đồ ở đó. Anh! Anh mau đi ngăn cản chị ta đi, em không muốn có chị dâu là người đầu cơ trục lợi đâu.”
Dù sao Hoắc Hướng Dương cũng từng làm thuê ở phía nam hai năm, trong lòng không bài xích chuyện Tô Nhuyễn bày hàng vỉa hè, chỉ có chút bất ngờ: “Cô ấy bán thứ gì?”
Hoắc Hướng Mỹ tức giận đưa dây buộc tóc trong tay cho hai người xem: “Bán cái này, bán rất đắt, bốn mao tiền một cái, còn bắt con trả tiền nữa, đúng là không biết cư xử.”
Tô Nhuyễn ngẩng đầu, phát hiện ra là Hoắc Hướng Mỹ hôm qua mới gặp.
“Là chị thật à?” Hoắc Hướng Mỹ nhìn sạp hàng của Tô Nhuyễn, khẽ nhiu mày, hình như cảm thấy có chút mất mặt: “Sao chị lại ra ngoài bán hàng thế?”
Tô Nhuyễn mỉm cười, giới thiệu dây buộc tóc với một khách hàng vừa tới, dáng vẻ không thèm đếm xỉa tới Hướng Hoắc Mỹ.
Hoắc Hướng Mỹ do dự một chút, vẫn chạy đến trước sạp chọn hai cái, hỏi: “Chị Nhuyễn, hai cái này của chị bán thế nào?” Giọng điệu thật ra có vẻ ân cần.
Tô Nhuyễn nhìn hai cái cô ta chọn chính là hai cái may thêm viền ren, vừa trả lại tiền lẻ cho khác, vừa tranh thủ trả lời: “Cô thích hai cái này à? Đưa tôi một đồng là được.”
Hoắc Hướng Mỹ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Tô Nhuyễn sẽ lấy tiền của mình, khuôn mặt lập tức sa sầm xuống.
Tô Nhuyễn vừa nhìn đã biết đối phương đang nghĩ gì. Nói ra thì, trước khi Hoắc Hướng Dương xuống phương nam làm thuê nhà họ Hoắc vẫn nghèo rớt mùng tơi, sức khỏe của mẹ Hoắc còn không tốt lắm, phải uống thuốc suốt mười mấy năm cho nên trong nhà còn nợ tiền bên ngoài không ít.
Hoắc Hướng Mỹ vẫn luôn có tật xấu thích chiếm món lợi nhỏ, sau này lớn lên vẫn không sửa được, chiếm món lợi nhỏ của người khác đã trở thành một phần tính cách của cô ta.
Đời trước dựa vào thân phận em chồng, sau khi lên đại học những thứ khác không nói, chỉ tính riêng quần áo bốn mùa và đồ nội y thôi, tất cả đều do Hoắc Hướng Dương mua cho, còn ăn nói hùng hồn rằng anh trai mở cửa hàng quần áo, cô ta cần gì ra ngoài mua?
Vì chuyện này Tô Nhuyễn tức giận không ít.
Không phải vì cô keo kiệt, mà vì phiền chán loại người thích chiếm món lợi nhỏ còn không biết chừng mực kiểu này.
Cô bằng lòng cho, cho bao nhiêu cũng không tiếc, nhưng nếu bị duỗi tay đòi tiền, hoặc bị ép phải cho, vậy thì xin lỗi một phân tiền cũng không có đâu.
Giống như hiện tại, chính cô vẫn là kẻ ngèo rớt mùng tơi đây.
Hoắc Hướng Mỹ nắm chặt hai cái dây buộc tóc trong tay, thấy Tô Nhuyễn thật sự muốn đòi tiền, cô ta không cam lòng nói: “Chị Nhuyễn, hôm nay anh trai em còn gặp phải chị Thanh Thanh đó, anh trai em đưa chị ấy đến nhà ga, hôm qua hai người nói chuyện khá vui vẻ, không ngờ hôm nay đã gặp lại.”
Cho nên còn không mau chạy tới nịnh bợ tôi đi, để tôi nói tốt về cô trước mặt anh trai mình.
Mí mắt Tô Nhuyễn cũng chưa nâng, nói hùa theo: “Vậỵ thì bọn họ rất có duyên đấy, hôm qua chị Thanh Thanh của cô coi trọng anh trai cô rồi, cho nên hôm nay mới đi sớm như vậy, muốn tới nhà họ Lộc từ hôn.”
“Đợi thêm khoảng thời gian nữa, có lẽ cô ta chính là chị dâu của cô rồi.”
Hoắc Hướng Mỹ trợn trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi.
Tô Nhuyễn không thèm để ý tới đối phương, đưa ra kiến nghị với cô gái đang chọn dây buộc tóc bên cạnh: “Da cô trắng, dùng màu nổi càng đẹp hơn.”
Thấy Hoắc Hướng Mỹ vẫn nắm chặt dây buộc tóc không buông, Tô Nhuyễn cười nói: “Hai chiếc này không hợp với cô đâu, nhìn hơi già.” Sau đó chọn một chiếc kẻ caro đưa cho cô ta: “Cô còn nhỏ tuổi, dùng cái này nhìn đẹp mắt hơn.”
Lúc này Hoắc Hướng Mỹ mới không tình nguyện buông hai cái dây buộc tóc trong tay xuống, đổi sang cái Tô Nhuyễn đưa cho mình, trong lòng thầm nghĩ Tô Nhuyễn keo kiệt thật, không nỡ cho cái đắt tiền, lại dùng cái này đuổi cổ mình.
Kết quả lại nghe thấy Tô Nhuyễn nói: “Cái này bốn mao.”
Hoắc Hướng Mỹ:……
Dù sao cô ta vẫn còn trẻ, xung quanh đều con gái cùng độ tuổi với mình, không thể mặt dày ăn vạ được, đành phải không tình nguyện đưa cho Tô Nhuyễn năm mao tiền duy nhất trên người.
Tô Nhuyễn cười tủm tỉm, tìm một mao tiền trả lại cho cô ta: “Thích thì lần sau lại tới nhé.”
Hoắc Hướng Mỹ cầm một cái dây buộc tóc, ôm một bụng tức về nhà.
Lúc này Hoắc Hướng Dương và mẹ Hoắc cũng vừa về tới cửa, thấy dáng vẻ tức giận thở phì phì của em gái, Hoắc Hướng Dương cười hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Hoắc Hướng Mỹ tức giận nói: “Còn không phải vì Tô Nhuyễn kia sao!”
Hoắc Hướng Dương lập tức quan tâm: “Cô ấy làm sao? Em tới Tô Gia Câu à?”
“Không phải.” Hoắc Hướng Mỹ khinh thường: “Chị ta bày hàng vỉa hè ở trước cửa trung tâm bách hóa Phượng Hoàng, đang bán đồ ở đó. Anh! Anh mau đi ngăn cản chị ta đi, em không muốn có chị dâu là người đầu cơ trục lợi đâu.”
Dù sao Hoắc Hướng Dương cũng từng làm thuê ở phía nam hai năm, trong lòng không bài xích chuyện Tô Nhuyễn bày hàng vỉa hè, chỉ có chút bất ngờ: “Cô ấy bán thứ gì?”
Hoắc Hướng Mỹ tức giận đưa dây buộc tóc trong tay cho hai người xem: “Bán cái này, bán rất đắt, bốn mao tiền một cái, còn bắt con trả tiền nữa, đúng là không biết cư xử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.