Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 8: Nhà Họ Hoắc Tới (1)
Tần Hoàng
28/06/2022
Khi gần tới mười giờ, bà cụ Tô thay một bộ quần áo sạch sẽ có thể diện, còn đeo cả vòng ngọc ngày thường không dám đeo vì sợ va chạm.
Nhà họ Hoắc còn chưa tới bà cụ đã bắt đầu đứng ngồi không yên, thấy Tô Nhuyễn đã chuẩn bị xong, bà cụ liền qua phòng phía đông xem nhị phòng chuẩn bị thế nào rồi.
Khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh, bà cụ không khỏi nhíu mày: “Chị cháu xem mắt, cháu ăn mặc đẹp như vậy làm gì?”
Bà cụ không muốn nói cũng không được, phía bên kia Tô Nhuyễn chỉ buộc cao mái tóc dài tới eo của mình lên, cũng không trang điểm gì, bề ngoài chỉ nhìn ra cô đã bôi chút son môi, ăn mặc càng đơn giản hơn áo sơ mi trắng phối với quần jean, thoải mái đầy sức sống.
Còn Tô Thanh Thanh bên này lại trang điểm quá tỉ mỉ, dù đồ trang điểm thời này không phong phú như đời sau, nhưng tuổi trẻ chính là tiền vốn lớn nhất.
Kỹ thuật trang điểm của cô ta cũng vô cùng cao siêu, cộng thêm mái tóc lượn sóng xinh đẹp kia, kết hợp với chiếc váy hoa nhí chiết eo, khiến cả người vừa ngây thơ lại không mất đi vẻ quyến rũ.
Phụ nữ nhìn thấy còn cảm thấy ngứa ngáy nữa là…
Tuy rằng bà cụ không thích kiểu trang điểm “Lẳng lơ” này, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, đàn ông sẽ thích, sẽ thích hơn Tô Nhuyễn mộc mạc không chút son phấn kia.
Mặt Liêu Hồng Mai đầy ý cười: “Thanh Thanh nhà chúng ta khéo tay thật đấy, mẹ, mẹ có thể nhìn ra được con bé đã trang điểm sao?”
Bà ta càng nhìn càng vui mừng, cười khanh khách nói: “Trang điểm như vậy, Thanh Thanh nhà chúng ta không kém Nhuyễn Nhuyễn chút nào…”
“Không kém cái gì?” Bà cụ Tô tức giận nói: “Bảo nó mau chóng thay bộ quần áo khác đi, tóc cũng buộc gọn lên, đừng để người ta chê cười.”
Chị gái xem mắt, em gái lại cướp nổi bật, là có ý gì?
Tô Thanh Thanh coi mấy lời lải nhải của bà cụ như gió thoảng bên tai, chỉ là qua miệng bà cụ biết Tô Nhuyễn không nghiêm túc trang điểm, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy ý nghĩ trước đó của mình sai rồi, có thể là do mình căng thẳng quá nên mới nghĩ nhiều. Nếu Tô Nhuyễn cũng trọng sinh, sao cô ta có thể không coi trọng lần đầu tiên gặp mặt Hoắc Hướng Dương?
Phải biết rằng Hoắc Hướng Dương vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, còn cưng chiều vợ mình hết mực.
Tô Nhuyễn không thể sinh con, Hoắc Hướng Dương chưa từng nói gì. Đặc biệt sau này nhà họ Hoắc đã chiếm được một vị trí nhỏ ở thành phố Yến, tất cả mọi người đều cho rằng Hoắc Hướng Dương sẽ ly hôn, ít nhất cũng kiếm đứa con riêng bên ngoài, dù sao nhà họ Hoắc gia nghiệp lớn như vậy cũng cần có người kế thừa…
Mà Hoắc Hướng Dương lại chưa bao giờ thiếu phụ nữ tự nhào vào ngực, đặc biệt là sau khi đứng vững gót chân ở thành phố Yến, tai tiếng đào hoa liên quan tới anh ta trên báo chí chưa vào giờ dứt.
Nhưng mà Hoắc Hướng Dương lại không hề có ý khác, khi mọi người nhắc tới đều vô cùng sủng nịnh nói: “Không có con càng hay, tôi có thể coi Nhuyễn Nhuyễn như trẻ con để cưng chiều.”
Trên thực tế anh ta cũng đã làm được. Tô Thanh Thanh vẫn nhớ rõ khi mình tới tìm Tô Nhuyễn muốn nhờ cô tìm việc cho con trai mình, Hoắc Hướng Dương đường đường là nhà giàu số một tỉnh Đông Lâm lại đang thu dọn bàn trà, khi đi ngang qua Tô Nhuyễn đang tập yoga còn thuận tay sủng nịch xoa đầu Tô Nhuyễn, người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi rồi khi nhìn Tô Nhuyễn ánh mắt vẫn dịu dàng như nước.
Chính vào khoảnh khắc ấy, Tô Thanh Thanh cảm thấy vô cùng không cam lòng. Người có bản lĩnh như vậy còn biết yêu thương săn sóc vợ mình, Lộc Minh Quân nhà cô ta thì vừa không có bản lĩnh còn giống đại gia chỉ biết mắng cô ta, bắt cô ta hầu hạ,
Đáng giận hơn nữa đối phương còn là quân nhân, cô ta muốn ly hôn cũng không được, chỉ có thể bị nhốt trong khu tập thể gia đình quân nhân ở nơi hẻo lánh, sống tạm qua mười mấy năm, đợi tới khi anh ta chuyển nghề cô ta cũng biến thành bà thím già rồi, muốn làm gì đều đã muộn.
Rõ ràng cô ta mới là người xuyên không tới mang theo ưu thế, chỉ vì gả sai người, cuộc đời mới bị hủy hoại.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thanh Thanh sôi sục ý chí chiến đấu, lần này cô ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đời trước.
Nhà họ Lộc chính là hố lửa, để Tô Nhuyễn nhảy vào thôi, vốn dĩ hố lửa ấy chính là của Tô Nhuyễn, đời trước cô ta đã chịu đựng thay rồi, đời này cũng nên trả lại cho đối phương.
Cho dù thế nào, Hoắc Hướng Dương cũng phải là của cô ta!
Bà cụ Tô không kiên nhẫn vẫn lảm nhảm, Tô Thanh Thanh trực tiếp ném lại một câu “Cháu đi vệ sinh”, rồi chạy ra khỏi phòng.
Vừa ra giữa sân, tiếng nói cao vút của thím Triệu đã truyền tới: “Bác Tô! Mau lên, khách quý tới rồi.”
Hai mắt Tô Thanh Thanh tỏa sáng, vội vàng sửa sang lại tóc tai quần áo đi về phía cổng lớn, vừa lúc nghênh diện đoàn người nhà họ Hoắc bước vào.
Trông thấy ánh mắt Hoắc Hướng Dương hiện lên vẻ kinh diễm, Tô Thanh Thanh nghịch ngợm nghiêng đầu cười, trong lòng mừng thầm. Chỉ cần đối phương đã động lòng, những thứ khác đều dễ nói.
Thím Triệu thấy ánh mắt ba người nhà họ Hoắc đều dính chặt trên người Tô Thanh Thanh, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đã bắt đầu đánh giá đối phương, thì vội vàng mở miệng: “Đây là Tô Thanh Thanh, em họ của Tô Nhuyễn, đã cùng nhà họ Lộc trên thành phố…”
“Thím Triệu.” Tô Thanh Thanh cắt lời bà ấy, nhiệt tình nói với người nhà họ Hoắc: “Vào nhà trước đã, bà nội và cha mẹ cháu đều đang chờ đó.”
Lúc này bà cụ Tô cũng đã ra ngoài, trông thấy bọn họ bà cụ vội vàng cao giọng gọi Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, khách tới rồi, mau pha trà.”
Nghe xong mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ mới biết đã nhận sai người, vội vàng chuyển ánh mắt qua người Tô Nhuyễn vừa ra khỏi phòng.
Tô Nhuyễn nhìn ba khuôn mặt quen thuộc trẻ hơn mười mấy tuổi, có lẽ là vì ân oán đời trước đã thanh toán xong, cũng có lẽ là vì khoảng thời gian trước khi chết ở đời trước có Lý Nhược Lan làm bạn, tinh thần thỏa mãn, tâm trạng bây giờ lại bình thản bất ngờ.
Không cần đề phòng Hoắc Hướng Dương lưu tình khắp nơi khiến cô mất mặt, không cần cả ngày trình diễn cung tâm kế với đôi mẹ con nhà này để bảo vệ thanh danh, không cần lo lắng khi mình liều mạng kiếm tiền lại bị người ta kéo chân sau…
Nhà họ Hoắc còn chưa tới bà cụ đã bắt đầu đứng ngồi không yên, thấy Tô Nhuyễn đã chuẩn bị xong, bà cụ liền qua phòng phía đông xem nhị phòng chuẩn bị thế nào rồi.
Khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh, bà cụ không khỏi nhíu mày: “Chị cháu xem mắt, cháu ăn mặc đẹp như vậy làm gì?”
Bà cụ không muốn nói cũng không được, phía bên kia Tô Nhuyễn chỉ buộc cao mái tóc dài tới eo của mình lên, cũng không trang điểm gì, bề ngoài chỉ nhìn ra cô đã bôi chút son môi, ăn mặc càng đơn giản hơn áo sơ mi trắng phối với quần jean, thoải mái đầy sức sống.
Còn Tô Thanh Thanh bên này lại trang điểm quá tỉ mỉ, dù đồ trang điểm thời này không phong phú như đời sau, nhưng tuổi trẻ chính là tiền vốn lớn nhất.
Kỹ thuật trang điểm của cô ta cũng vô cùng cao siêu, cộng thêm mái tóc lượn sóng xinh đẹp kia, kết hợp với chiếc váy hoa nhí chiết eo, khiến cả người vừa ngây thơ lại không mất đi vẻ quyến rũ.
Phụ nữ nhìn thấy còn cảm thấy ngứa ngáy nữa là…
Tuy rằng bà cụ không thích kiểu trang điểm “Lẳng lơ” này, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, đàn ông sẽ thích, sẽ thích hơn Tô Nhuyễn mộc mạc không chút son phấn kia.
Mặt Liêu Hồng Mai đầy ý cười: “Thanh Thanh nhà chúng ta khéo tay thật đấy, mẹ, mẹ có thể nhìn ra được con bé đã trang điểm sao?”
Bà ta càng nhìn càng vui mừng, cười khanh khách nói: “Trang điểm như vậy, Thanh Thanh nhà chúng ta không kém Nhuyễn Nhuyễn chút nào…”
“Không kém cái gì?” Bà cụ Tô tức giận nói: “Bảo nó mau chóng thay bộ quần áo khác đi, tóc cũng buộc gọn lên, đừng để người ta chê cười.”
Chị gái xem mắt, em gái lại cướp nổi bật, là có ý gì?
Tô Thanh Thanh coi mấy lời lải nhải của bà cụ như gió thoảng bên tai, chỉ là qua miệng bà cụ biết Tô Nhuyễn không nghiêm túc trang điểm, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy ý nghĩ trước đó của mình sai rồi, có thể là do mình căng thẳng quá nên mới nghĩ nhiều. Nếu Tô Nhuyễn cũng trọng sinh, sao cô ta có thể không coi trọng lần đầu tiên gặp mặt Hoắc Hướng Dương?
Phải biết rằng Hoắc Hướng Dương vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, còn cưng chiều vợ mình hết mực.
Tô Nhuyễn không thể sinh con, Hoắc Hướng Dương chưa từng nói gì. Đặc biệt sau này nhà họ Hoắc đã chiếm được một vị trí nhỏ ở thành phố Yến, tất cả mọi người đều cho rằng Hoắc Hướng Dương sẽ ly hôn, ít nhất cũng kiếm đứa con riêng bên ngoài, dù sao nhà họ Hoắc gia nghiệp lớn như vậy cũng cần có người kế thừa…
Mà Hoắc Hướng Dương lại chưa bao giờ thiếu phụ nữ tự nhào vào ngực, đặc biệt là sau khi đứng vững gót chân ở thành phố Yến, tai tiếng đào hoa liên quan tới anh ta trên báo chí chưa vào giờ dứt.
Nhưng mà Hoắc Hướng Dương lại không hề có ý khác, khi mọi người nhắc tới đều vô cùng sủng nịnh nói: “Không có con càng hay, tôi có thể coi Nhuyễn Nhuyễn như trẻ con để cưng chiều.”
Trên thực tế anh ta cũng đã làm được. Tô Thanh Thanh vẫn nhớ rõ khi mình tới tìm Tô Nhuyễn muốn nhờ cô tìm việc cho con trai mình, Hoắc Hướng Dương đường đường là nhà giàu số một tỉnh Đông Lâm lại đang thu dọn bàn trà, khi đi ngang qua Tô Nhuyễn đang tập yoga còn thuận tay sủng nịch xoa đầu Tô Nhuyễn, người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi rồi khi nhìn Tô Nhuyễn ánh mắt vẫn dịu dàng như nước.
Chính vào khoảnh khắc ấy, Tô Thanh Thanh cảm thấy vô cùng không cam lòng. Người có bản lĩnh như vậy còn biết yêu thương săn sóc vợ mình, Lộc Minh Quân nhà cô ta thì vừa không có bản lĩnh còn giống đại gia chỉ biết mắng cô ta, bắt cô ta hầu hạ,
Đáng giận hơn nữa đối phương còn là quân nhân, cô ta muốn ly hôn cũng không được, chỉ có thể bị nhốt trong khu tập thể gia đình quân nhân ở nơi hẻo lánh, sống tạm qua mười mấy năm, đợi tới khi anh ta chuyển nghề cô ta cũng biến thành bà thím già rồi, muốn làm gì đều đã muộn.
Rõ ràng cô ta mới là người xuyên không tới mang theo ưu thế, chỉ vì gả sai người, cuộc đời mới bị hủy hoại.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thanh Thanh sôi sục ý chí chiến đấu, lần này cô ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đời trước.
Nhà họ Lộc chính là hố lửa, để Tô Nhuyễn nhảy vào thôi, vốn dĩ hố lửa ấy chính là của Tô Nhuyễn, đời trước cô ta đã chịu đựng thay rồi, đời này cũng nên trả lại cho đối phương.
Cho dù thế nào, Hoắc Hướng Dương cũng phải là của cô ta!
Bà cụ Tô không kiên nhẫn vẫn lảm nhảm, Tô Thanh Thanh trực tiếp ném lại một câu “Cháu đi vệ sinh”, rồi chạy ra khỏi phòng.
Vừa ra giữa sân, tiếng nói cao vút của thím Triệu đã truyền tới: “Bác Tô! Mau lên, khách quý tới rồi.”
Hai mắt Tô Thanh Thanh tỏa sáng, vội vàng sửa sang lại tóc tai quần áo đi về phía cổng lớn, vừa lúc nghênh diện đoàn người nhà họ Hoắc bước vào.
Trông thấy ánh mắt Hoắc Hướng Dương hiện lên vẻ kinh diễm, Tô Thanh Thanh nghịch ngợm nghiêng đầu cười, trong lòng mừng thầm. Chỉ cần đối phương đã động lòng, những thứ khác đều dễ nói.
Thím Triệu thấy ánh mắt ba người nhà họ Hoắc đều dính chặt trên người Tô Thanh Thanh, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đã bắt đầu đánh giá đối phương, thì vội vàng mở miệng: “Đây là Tô Thanh Thanh, em họ của Tô Nhuyễn, đã cùng nhà họ Lộc trên thành phố…”
“Thím Triệu.” Tô Thanh Thanh cắt lời bà ấy, nhiệt tình nói với người nhà họ Hoắc: “Vào nhà trước đã, bà nội và cha mẹ cháu đều đang chờ đó.”
Lúc này bà cụ Tô cũng đã ra ngoài, trông thấy bọn họ bà cụ vội vàng cao giọng gọi Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, khách tới rồi, mau pha trà.”
Nghe xong mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ mới biết đã nhận sai người, vội vàng chuyển ánh mắt qua người Tô Nhuyễn vừa ra khỏi phòng.
Tô Nhuyễn nhìn ba khuôn mặt quen thuộc trẻ hơn mười mấy tuổi, có lẽ là vì ân oán đời trước đã thanh toán xong, cũng có lẽ là vì khoảng thời gian trước khi chết ở đời trước có Lý Nhược Lan làm bạn, tinh thần thỏa mãn, tâm trạng bây giờ lại bình thản bất ngờ.
Không cần đề phòng Hoắc Hướng Dương lưu tình khắp nơi khiến cô mất mặt, không cần cả ngày trình diễn cung tâm kế với đôi mẹ con nhà này để bảo vệ thanh danh, không cần lo lắng khi mình liều mạng kiếm tiền lại bị người ta kéo chân sau…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.