Thập Niên 90: Trọng Sinh Trở Lại Làm Ác Nhân
Chương 33: Chỗ Tốt 2
Đào Hoa Lộ
18/06/2023
Ba Chúc cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Ông chính là như vậy, mặt mũi còn lớn hơn so với trời, cho dù ăn không nổi cơm cũng phải đem bụng uống nước chống đỡ phồng lên, nghèo đến đâu cũng phải tốt.
Để cho người ta khen một câu cần kiệm giữ nhà, có năng lực, không bạc đãi con cái còn có thể đi học, ăn uống cũng không tệ, sống một cuộc sống tốt, ông ta cảm thấy như vậy là có mặt mũi.
Mẹ Chúc vì chuyện buổi sáng mà bây giờ không nói nhiều.
Chúc Bình Bình náo loạn cả buổi sáng muốn sống muốn chết với chị gái bây giờ cũng không dám lên tiếng, khó có được hôm không có cáo trạng, lúc ăn cơm còn thật cẩn thận nhìn chị gái, phá lệ gắp cho Chúc Tiểu An một đũa da tôm, mang theo một chút ngữ điệu lấy lòng: "Chị, chị ăn đi.”
Chúc Tiểu An nhìn cô một cái, biết cô không có ý tốt, không chừng ấp ủ cái gì đó, cô tùy tiện ăn mấy miếng thức ăn, ăn nửa miếng bánh buông đũa xuống.
Ba Chúc nhíu mày, mất hứng nói: "Gầy như vậy còn không ăn nhiều một chút, làm cho người ta cho rằng ba không nỡ cho con gái ăn cơm.”
Nhất là lúc bàn chuyện kết hôn, bọn họ đều nghe ba mẹ thương lượng bảo chị không cần ra đồng.
Chúc Tiểu An trầm mặc trong chớp mắt, chậm rãi nói: "Con ăn no rồi.”
Cô và lúc trước khác khác nhau như hai người, hiện tại tuy rằng cũng yên tĩnh nhưng làm cho người ta cảm thấy có loại trầm mặc quật cường, không phải rất thoải mái, đương nhiên ba Chúc nghĩ rằng là chuyện hoán hôn không vui, tự nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Cô cúi đầu, một đoạn cổ trắng như tuyết, phía trên lại có vết xanh tím rất chói mắt.
Ba Chúc đã nhìn thấy trước đó, vẫn không hỏi, lúc này nhịn không được, hỏi: "Cổ con là chuyện gì vậy?"
Mẹ Chúc cũng nhìn thấy, vốn định lặng lẽ hỏi, không nghĩ tới ba Chúc cũng nhìn thấy, hỏi Chúc Bình Bình: "Bình Bình, chuyện gì xảy ra vậy?”
Chúc Bình Bình bị dọa chết, sợ chị gái nói là mình bóp, gấp đến độ mồ hôi đổ ra ào ào, nháy mắt với chị gái cô.
Chúc Tiểu An giương mắt nhìn cô ta, từ trong mắt cô ta thấy được cầu xin thật sâu, cúi đầu giương khóe môi, thản nhiên nói: "Muỗi cắn gãi.”
Đương nhiên không phải cô muốn giúp Chúc Bình Bình, cô là muốn Chúc Bình Bình hình thành một ý thức như vậy: nghe theo chị gái không bị đánh.
Quả nhiên, Chúc Bình Bình thở phào nhẹ nhõm, sợ tới mức vừa rồi khuôn mặt cô ta đều trắng bệch.
Hiện tại chị gái còn phải hoán hôn, nếu cáo trạng nói mình muốn bóp chết chị, chắc chắn ba sẽ đánh chính mình.
Ba Chúc không hỏi nữa: "Đi gọi bác gái đi.”
Chúc Tiểu An chậm rãi xoay người, chậm rãi đi ra ngoài, bóng lưng mảnh khảnh lại lộ ra cảm giác quật cường, ba Chúc thấy rất chói mắt.
Đột nhiên ba Chúc tức giận nói: "Trong nhà vẫn cho con đi học còn nuôi con lớn như vậy, cũng không bạc đãi con, hiện tại trong nhà có khó khăn, con còn không tình nguyện, ba thấy bác con nói đúng thôi, đúng là đọc sách đọc ngốc, học kỳ sau mùng ba đừng đi. Con không có quy củ như vậy, thi cũng không thi được, đừng lãng phí tiền bạc trong nhà.”
Nếu kiếp trước bị mắng như vậy, Chúc Tiểu An có thể xấu hổ đến chết.
Đương nhiên kiếp trước Chúc Tiểu An hiểu chuyện như vậy cũng sẽ không để cho người nhà mắng như vậy.
Nhưng kiếp trước Chúc Tiểu An hiểu chuyện như vậy, không phải cũng bị ba Chúc yêu cầu bỏ học sao.
Tuy rằng mục đích chân chính là vì ép cô đồng ý đính hôn trước rồi mới thi, sau đó kết hôn, dù sao điều này cũng chứng tỏ ở nhà này, nghe lời là không có lợi.
Chúc Tiểu An đưa lưng về phía bọn họ, lạnh lùng cười, cô đi đến sân phía tây cầm cái đinh sắt to bằng ngón tay cái dài mài của Chúc Bình Bình, chậm rãi đi ra ngoài.
Ông chính là như vậy, mặt mũi còn lớn hơn so với trời, cho dù ăn không nổi cơm cũng phải đem bụng uống nước chống đỡ phồng lên, nghèo đến đâu cũng phải tốt.
Để cho người ta khen một câu cần kiệm giữ nhà, có năng lực, không bạc đãi con cái còn có thể đi học, ăn uống cũng không tệ, sống một cuộc sống tốt, ông ta cảm thấy như vậy là có mặt mũi.
Mẹ Chúc vì chuyện buổi sáng mà bây giờ không nói nhiều.
Chúc Bình Bình náo loạn cả buổi sáng muốn sống muốn chết với chị gái bây giờ cũng không dám lên tiếng, khó có được hôm không có cáo trạng, lúc ăn cơm còn thật cẩn thận nhìn chị gái, phá lệ gắp cho Chúc Tiểu An một đũa da tôm, mang theo một chút ngữ điệu lấy lòng: "Chị, chị ăn đi.”
Chúc Tiểu An nhìn cô một cái, biết cô không có ý tốt, không chừng ấp ủ cái gì đó, cô tùy tiện ăn mấy miếng thức ăn, ăn nửa miếng bánh buông đũa xuống.
Ba Chúc nhíu mày, mất hứng nói: "Gầy như vậy còn không ăn nhiều một chút, làm cho người ta cho rằng ba không nỡ cho con gái ăn cơm.”
Nhất là lúc bàn chuyện kết hôn, bọn họ đều nghe ba mẹ thương lượng bảo chị không cần ra đồng.
Chúc Tiểu An trầm mặc trong chớp mắt, chậm rãi nói: "Con ăn no rồi.”
Cô và lúc trước khác khác nhau như hai người, hiện tại tuy rằng cũng yên tĩnh nhưng làm cho người ta cảm thấy có loại trầm mặc quật cường, không phải rất thoải mái, đương nhiên ba Chúc nghĩ rằng là chuyện hoán hôn không vui, tự nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Cô cúi đầu, một đoạn cổ trắng như tuyết, phía trên lại có vết xanh tím rất chói mắt.
Ba Chúc đã nhìn thấy trước đó, vẫn không hỏi, lúc này nhịn không được, hỏi: "Cổ con là chuyện gì vậy?"
Mẹ Chúc cũng nhìn thấy, vốn định lặng lẽ hỏi, không nghĩ tới ba Chúc cũng nhìn thấy, hỏi Chúc Bình Bình: "Bình Bình, chuyện gì xảy ra vậy?”
Chúc Bình Bình bị dọa chết, sợ chị gái nói là mình bóp, gấp đến độ mồ hôi đổ ra ào ào, nháy mắt với chị gái cô.
Chúc Tiểu An giương mắt nhìn cô ta, từ trong mắt cô ta thấy được cầu xin thật sâu, cúi đầu giương khóe môi, thản nhiên nói: "Muỗi cắn gãi.”
Đương nhiên không phải cô muốn giúp Chúc Bình Bình, cô là muốn Chúc Bình Bình hình thành một ý thức như vậy: nghe theo chị gái không bị đánh.
Quả nhiên, Chúc Bình Bình thở phào nhẹ nhõm, sợ tới mức vừa rồi khuôn mặt cô ta đều trắng bệch.
Hiện tại chị gái còn phải hoán hôn, nếu cáo trạng nói mình muốn bóp chết chị, chắc chắn ba sẽ đánh chính mình.
Ba Chúc không hỏi nữa: "Đi gọi bác gái đi.”
Chúc Tiểu An chậm rãi xoay người, chậm rãi đi ra ngoài, bóng lưng mảnh khảnh lại lộ ra cảm giác quật cường, ba Chúc thấy rất chói mắt.
Đột nhiên ba Chúc tức giận nói: "Trong nhà vẫn cho con đi học còn nuôi con lớn như vậy, cũng không bạc đãi con, hiện tại trong nhà có khó khăn, con còn không tình nguyện, ba thấy bác con nói đúng thôi, đúng là đọc sách đọc ngốc, học kỳ sau mùng ba đừng đi. Con không có quy củ như vậy, thi cũng không thi được, đừng lãng phí tiền bạc trong nhà.”
Nếu kiếp trước bị mắng như vậy, Chúc Tiểu An có thể xấu hổ đến chết.
Đương nhiên kiếp trước Chúc Tiểu An hiểu chuyện như vậy cũng sẽ không để cho người nhà mắng như vậy.
Nhưng kiếp trước Chúc Tiểu An hiểu chuyện như vậy, không phải cũng bị ba Chúc yêu cầu bỏ học sao.
Tuy rằng mục đích chân chính là vì ép cô đồng ý đính hôn trước rồi mới thi, sau đó kết hôn, dù sao điều này cũng chứng tỏ ở nhà này, nghe lời là không có lợi.
Chúc Tiểu An đưa lưng về phía bọn họ, lạnh lùng cười, cô đi đến sân phía tây cầm cái đinh sắt to bằng ngón tay cái dài mài của Chúc Bình Bình, chậm rãi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.