Thập Niên 90: Trọng Sinh Trở Lại Làm Ác Nhân
Chương 8: Giả Heo Ăn Thịt Hổ 1
Đào Hoa Lộ
18/06/2023
Sáng sớm hôm sau, Chúc Tiểu An không dậy nổi, cô vẫn nằm ở trên giường như cũ.
Trước đây da mặt cô rất mỏng, chỉ cần một ngón tay hay ánh mắt trách móc của người khác cũng có thể khiến cô quẫn bách, nếu như là một lời nói nặng thì cô nhất định sẽ khổ sở cả buổi, huống chi là khiến cho người ta trực tiếp lớn tiếng quở trách.
Hơn nữa cô cũng đau lòng cho ba mẹ mình vất vả, tính cách tự ti cũng khiến cô chăm chỉ, chưa bao giờ tranh giành cái gì với người khác, cũng không để cho bản thân rảnh rỗi, chỉ cần ba mẹ không nói gì thì cô sẽ đi làm việc liên tục không ngừng.
Vào mùa hè, đúng 4h30 thì cô đã dậy đi làm, thời điểm lúc này trời tờ mờ sáng, ba Chúc đã vác cái cuốc xuống ruộng ngô làm cỏ, cô thì mang cỏ khô cho trâu, vẩy nước quét sân một chút, sau khi trời sáng thì cầm theo dao, vác sọt, rổ đi ra ngoài thôn cắt một thúng cỏ xanh lớn về, chờ đến khi về nhà thì cô cho gà ăn, nấu bữa sáng rồi đi cho lợn ăn, sau khi làm xong mọi chuyện thì cũng đến bảy giờ, cô vội vàng ăn cơm rồi đến trường, nếu như không đi học thì cô sẽ tùy tiện ăn hai phần, cô muốn đi mang cơm cho ba mẹ, sau đó cũng xuống làm ruộng, dọn dẹp vườn rau xanh, dù sao thì chưa bao giờ cô rảnh rỗi.
Khi sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ như nhà họ Chúc thì cô sẽ bị coi thường, lẽ ra Chúc Bình Bình và Chúc Tiểu An phải được đối xử giống nhau.
Bình thường Chúc Bình Bình sẽ ngủ vào buổi sáng đến khi chị gái nấu cơm xong hét lên gọi vài tiếng thì cô ta mới không tình nguyện mà rầm rĩ, oán trách chị gái om sòm: “Mới sáng sớm đã giống con quạ đen, không chịu để người khác yên tĩnh.” Sau đó lại trở mình ngủ thêm nửa tiếng nữa.
Cho đến bây giờ Chúc Bình Bình vẫn chưa từng xuống ruộng, ngày mùa thì trông nhà, hâm nóng cơm rồi đun nước, trong mùa thấp điểm thì sẽ có chị gái trong nhà, mọi việc được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, ngay cả khi có cây chổi chặn ngang ở giữa cửa thì cũng không đến lượt cô ấy nhặt, không chỉ có như thế, lúc ăn thì cô ta cũng ăn nhiều hơn, bất cứ lúc nào cô ta cũng giả vờ tốt đẹp hơn Chúc Tiểu An trước mặt ba mẹ.
Ví dụ như vào buổi trưa khi ba mẹ về ăn cơm, Chúc Bình Bình nghênh đón, cười vô cùng ngọt ngào, giọng nói ỏn a ỏn ẻn.
“Ba mẹ vất vả rồi, mau rửa mặt đi, con đã chuẩn bị nước xong rồi.”
“Ba mẹ, con đã rót nước cho hai người rồi, rất vừa miệng để uống.”
“Ba mẹ, chị giặt quần áo không sạch, con sẽ giặt lại một lần nữa cho hai người.” Thật ra đều là cho Chúc Tiểu An làm, cô ta không hề đụng đến chút nào.
Cô ta còn ôm mẹ Chúc rồi làm nũng: “Mẹ à, mẹ và ba xuống ruộng khổ cực, con rất thương hai người, con phải học tập thật giỏi, về sau phải kiếm được thật nhiều tiền để hiếu kính hai người, mua nhà lớn cho hai người, mua xe gắn máy cho anh, cho con…” Sau đó còn ra dáng mà xoa bóp bả vai cho bà.
Chúc Bình Bình thì dỗ dành ba mẹ, còn Chúc Tiểu An sẽ chỉ lặng lẽ làm việc mà không dỗ ngon dỗ ngọt, có thời gian rảnh thì sẽ đi học bài, chuyện bị bắt nạt cũng rất bình thường, hầu như cô sẽ không phản kháng, thậm chí cô còn thương em gái, sợ em gái sẽ giống mình, không được ba mẹ chào đón, bị chửi là món nợ, cho nên cô liều mạng đối xử tốt với em gái, dành tất cả sự yêu thương, che chở, sủng ái mà cô không có được dành hết cho Chúc Bình Bình.
Trước đây da mặt cô rất mỏng, chỉ cần một ngón tay hay ánh mắt trách móc của người khác cũng có thể khiến cô quẫn bách, nếu như là một lời nói nặng thì cô nhất định sẽ khổ sở cả buổi, huống chi là khiến cho người ta trực tiếp lớn tiếng quở trách.
Hơn nữa cô cũng đau lòng cho ba mẹ mình vất vả, tính cách tự ti cũng khiến cô chăm chỉ, chưa bao giờ tranh giành cái gì với người khác, cũng không để cho bản thân rảnh rỗi, chỉ cần ba mẹ không nói gì thì cô sẽ đi làm việc liên tục không ngừng.
Vào mùa hè, đúng 4h30 thì cô đã dậy đi làm, thời điểm lúc này trời tờ mờ sáng, ba Chúc đã vác cái cuốc xuống ruộng ngô làm cỏ, cô thì mang cỏ khô cho trâu, vẩy nước quét sân một chút, sau khi trời sáng thì cầm theo dao, vác sọt, rổ đi ra ngoài thôn cắt một thúng cỏ xanh lớn về, chờ đến khi về nhà thì cô cho gà ăn, nấu bữa sáng rồi đi cho lợn ăn, sau khi làm xong mọi chuyện thì cũng đến bảy giờ, cô vội vàng ăn cơm rồi đến trường, nếu như không đi học thì cô sẽ tùy tiện ăn hai phần, cô muốn đi mang cơm cho ba mẹ, sau đó cũng xuống làm ruộng, dọn dẹp vườn rau xanh, dù sao thì chưa bao giờ cô rảnh rỗi.
Khi sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ như nhà họ Chúc thì cô sẽ bị coi thường, lẽ ra Chúc Bình Bình và Chúc Tiểu An phải được đối xử giống nhau.
Bình thường Chúc Bình Bình sẽ ngủ vào buổi sáng đến khi chị gái nấu cơm xong hét lên gọi vài tiếng thì cô ta mới không tình nguyện mà rầm rĩ, oán trách chị gái om sòm: “Mới sáng sớm đã giống con quạ đen, không chịu để người khác yên tĩnh.” Sau đó lại trở mình ngủ thêm nửa tiếng nữa.
Cho đến bây giờ Chúc Bình Bình vẫn chưa từng xuống ruộng, ngày mùa thì trông nhà, hâm nóng cơm rồi đun nước, trong mùa thấp điểm thì sẽ có chị gái trong nhà, mọi việc được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, ngay cả khi có cây chổi chặn ngang ở giữa cửa thì cũng không đến lượt cô ấy nhặt, không chỉ có như thế, lúc ăn thì cô ta cũng ăn nhiều hơn, bất cứ lúc nào cô ta cũng giả vờ tốt đẹp hơn Chúc Tiểu An trước mặt ba mẹ.
Ví dụ như vào buổi trưa khi ba mẹ về ăn cơm, Chúc Bình Bình nghênh đón, cười vô cùng ngọt ngào, giọng nói ỏn a ỏn ẻn.
“Ba mẹ vất vả rồi, mau rửa mặt đi, con đã chuẩn bị nước xong rồi.”
“Ba mẹ, con đã rót nước cho hai người rồi, rất vừa miệng để uống.”
“Ba mẹ, chị giặt quần áo không sạch, con sẽ giặt lại một lần nữa cho hai người.” Thật ra đều là cho Chúc Tiểu An làm, cô ta không hề đụng đến chút nào.
Cô ta còn ôm mẹ Chúc rồi làm nũng: “Mẹ à, mẹ và ba xuống ruộng khổ cực, con rất thương hai người, con phải học tập thật giỏi, về sau phải kiếm được thật nhiều tiền để hiếu kính hai người, mua nhà lớn cho hai người, mua xe gắn máy cho anh, cho con…” Sau đó còn ra dáng mà xoa bóp bả vai cho bà.
Chúc Bình Bình thì dỗ dành ba mẹ, còn Chúc Tiểu An sẽ chỉ lặng lẽ làm việc mà không dỗ ngon dỗ ngọt, có thời gian rảnh thì sẽ đi học bài, chuyện bị bắt nạt cũng rất bình thường, hầu như cô sẽ không phản kháng, thậm chí cô còn thương em gái, sợ em gái sẽ giống mình, không được ba mẹ chào đón, bị chửi là món nợ, cho nên cô liều mạng đối xử tốt với em gái, dành tất cả sự yêu thương, che chở, sủng ái mà cô không có được dành hết cho Chúc Bình Bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.