[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 27:
Cuồng Dã La Bặc
24/10/2024
Cố Dã đã sớm đói meo ruột. Trưa nay anh không ăn gì, chiều lại bận tối mắt tối mũi ở bệnh viện, dán cả người phía sau lên trước ngực.
Chu Dư nhìn Cố Dã ăn ngon lành, trong lòng cũng thấy vui lây. Cô gắp một miếng cá định cho vào miệng, bỗng nhớ ra điều gì liền lên tiếng: “Cố Dã, chiều nay có nhiều người đến vậy, rốt cuộc là muốn làm gì thế?”
Cố Dã ngẩng đầu liếc nhìn Chu Dư, nuốt nước bọt: “Không có gì.”
Không thể nói với cô là đi lo liệu chuyện cho em trai cô được? Cứ như thể anh để tâm đến gia đình bọn họ lắm vậy.
Cũng may là Chu Phóng vẫn còn biết điều.
“Vậy thì tốt.” Chu Dư mỉm cười, gắp một miếng cá kho đưa cho Cố Dã, sau đó giả vờ như vô tình nói: “Thực ra món cá kho này là do chú cảnh sát ở cạnh nhà hồi bé dạy em đấy, hình như họ Lưu thì phải, chú ấy tốt lắm! Sau này chú được thăng chức rồi chuyển đi nơi khác.”
Cố Dã ngẩng đầu lên nhưng không để tâm lắm, “Đến tuổi thì ai chẳng được thăng chức.”
Chu Dư làm ra vẻ tiếc nuối, “Phải, hồi đó Chu Phóng không có bạn bè gì, chỉ chơi với Lưu Cảnh Thiên, con trai của chú Lưu. Sau này nhà họ chuyển đi, Tiểu Phóng cũng ủ rũ một thời gian dài.”
Nói xong câu này, Chu Dư thầm xin lỗi Chu Phóng trong lòng. Nhà Lưu Cảnh Thiên đúng là hàng xóm cũ của bọn họ. Bố mẹ Lưu Cảnh Thiên cũng từng rất quan tâm hai chị em, nhưng mối quan hệ giữa Chu Phóng và Lưu Cảnh Thiên lại chẳng ra sao.
Cô nói những điều này là để Cố Dã biết Lưu Cảnh Thiên không phải người tầm thường, động vào anh ta chắc canh sẽ chuốc lấy phiền phức.
Dù không biết giữa Lưu Cảnh Thiên và Chu Phóng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trong ký ức của Chu Dư, Lưu Cảnh Thiên cũng không phải người xấu, chỉ là nghịch ngợm và hỗn miệng. Thậm chí lúc đó anh ta còn thường xuyên mang đồ ăn vặt cho Chu Dư.
Mặc dù Chu Dư rất ít khi nhận.
Chu Dư thấy Cố Dã dừng đũa, “Đúng là đáng tiếc thật.” Anh nói xong câu đó rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Đồ ăn ngon, cơm cũng ngon, Cố Dã ăn liền một mạch hết veo bát cơm. Chu Dư nhìn đến ngẩn người, cũng vội vàng ăn cho xong bát cơm của mình.
Cô cảm thấy, Cố Dã anh là đã hiểu ý cô.
Cố Dã thấy cô đã ăn xong, bèn dọn dẹp chỗ thức ăn còn lại rồi mới bắt đầu dọn bàn.
Chu Dư hơi ngạc nhiên, "Nếu em không đến thì sao?"
Cố Dã thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, "Em đi tắm đi."
Chu Dư ngồi nhìn Cố Dã một lúc, rồi đi lấy nước tắm.
Gian bếp của cô có nước nóng. Hiện tại là mùa hè nên cũng không cần nhiều nước nóng. Nhà vệ sinh ở gian sau cách một gian, có chỗ thông nước nhưng chỉ có nước lạnh.
Cô xách một xô nước ấm nhỏ đi vào.
Tắm rửa xong thì trời đã tối, Chu Dư thấy Cố Dã đang ngồi ở phòng khách, loay hoay sửa một chiếc máy nghe nhạc cá nhân.
"Cái này có thể mở to được không? Em có thể nghe thử một chút được không?", Chu Dư tìm đại một câu hỏi.
Thật ra cô không hứng thú lắm với việc nghe nhạc, chỉ là muốn biết Cố Dã thích gì.
Cố Dã liếc nhìn Chu Dư một cái, không trả lời, đứng dậy đi vào phòng mình lấy đồ, "Tôi đi tắm."
Chu Dư nhìn Cố Dã ăn ngon lành, trong lòng cũng thấy vui lây. Cô gắp một miếng cá định cho vào miệng, bỗng nhớ ra điều gì liền lên tiếng: “Cố Dã, chiều nay có nhiều người đến vậy, rốt cuộc là muốn làm gì thế?”
Cố Dã ngẩng đầu liếc nhìn Chu Dư, nuốt nước bọt: “Không có gì.”
Không thể nói với cô là đi lo liệu chuyện cho em trai cô được? Cứ như thể anh để tâm đến gia đình bọn họ lắm vậy.
Cũng may là Chu Phóng vẫn còn biết điều.
“Vậy thì tốt.” Chu Dư mỉm cười, gắp một miếng cá kho đưa cho Cố Dã, sau đó giả vờ như vô tình nói: “Thực ra món cá kho này là do chú cảnh sát ở cạnh nhà hồi bé dạy em đấy, hình như họ Lưu thì phải, chú ấy tốt lắm! Sau này chú được thăng chức rồi chuyển đi nơi khác.”
Cố Dã ngẩng đầu lên nhưng không để tâm lắm, “Đến tuổi thì ai chẳng được thăng chức.”
Chu Dư làm ra vẻ tiếc nuối, “Phải, hồi đó Chu Phóng không có bạn bè gì, chỉ chơi với Lưu Cảnh Thiên, con trai của chú Lưu. Sau này nhà họ chuyển đi, Tiểu Phóng cũng ủ rũ một thời gian dài.”
Nói xong câu này, Chu Dư thầm xin lỗi Chu Phóng trong lòng. Nhà Lưu Cảnh Thiên đúng là hàng xóm cũ của bọn họ. Bố mẹ Lưu Cảnh Thiên cũng từng rất quan tâm hai chị em, nhưng mối quan hệ giữa Chu Phóng và Lưu Cảnh Thiên lại chẳng ra sao.
Cô nói những điều này là để Cố Dã biết Lưu Cảnh Thiên không phải người tầm thường, động vào anh ta chắc canh sẽ chuốc lấy phiền phức.
Dù không biết giữa Lưu Cảnh Thiên và Chu Phóng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trong ký ức của Chu Dư, Lưu Cảnh Thiên cũng không phải người xấu, chỉ là nghịch ngợm và hỗn miệng. Thậm chí lúc đó anh ta còn thường xuyên mang đồ ăn vặt cho Chu Dư.
Mặc dù Chu Dư rất ít khi nhận.
Chu Dư thấy Cố Dã dừng đũa, “Đúng là đáng tiếc thật.” Anh nói xong câu đó rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Đồ ăn ngon, cơm cũng ngon, Cố Dã ăn liền một mạch hết veo bát cơm. Chu Dư nhìn đến ngẩn người, cũng vội vàng ăn cho xong bát cơm của mình.
Cô cảm thấy, Cố Dã anh là đã hiểu ý cô.
Cố Dã thấy cô đã ăn xong, bèn dọn dẹp chỗ thức ăn còn lại rồi mới bắt đầu dọn bàn.
Chu Dư hơi ngạc nhiên, "Nếu em không đến thì sao?"
Cố Dã thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, "Em đi tắm đi."
Chu Dư ngồi nhìn Cố Dã một lúc, rồi đi lấy nước tắm.
Gian bếp của cô có nước nóng. Hiện tại là mùa hè nên cũng không cần nhiều nước nóng. Nhà vệ sinh ở gian sau cách một gian, có chỗ thông nước nhưng chỉ có nước lạnh.
Cô xách một xô nước ấm nhỏ đi vào.
Tắm rửa xong thì trời đã tối, Chu Dư thấy Cố Dã đang ngồi ở phòng khách, loay hoay sửa một chiếc máy nghe nhạc cá nhân.
"Cái này có thể mở to được không? Em có thể nghe thử một chút được không?", Chu Dư tìm đại một câu hỏi.
Thật ra cô không hứng thú lắm với việc nghe nhạc, chỉ là muốn biết Cố Dã thích gì.
Cố Dã liếc nhìn Chu Dư một cái, không trả lời, đứng dậy đi vào phòng mình lấy đồ, "Tôi đi tắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.