[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 29:
Cuồng Dã La Bặc
24/10/2024
Trở về phòng Chu Dư chải tóc, uống hết sữa bò rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, thơm tho.
Trái ngược với cô là Cố Dã. Anh nằm thẳng đơ trên giường gỗ, cẳng canh dài thòng ra ngoài, hai tay gối dưới gáy, nhìn trần nhà tối om. Anh trở mình, cả người cuộn tròn, trong lòng rối bời.
Anh không hiểu Chu Dư hôm nay có ý gì mà lấy lòng anh như vậy, trong lòng có chút hoang mang.
Cảm giác hoang mang khiến anh bất chợt suy nghĩ miên man. Nghĩ xem rốt cuộc cô đã uống hết bình sữa bò kia chưa.
Nanh ra mình đang nghĩ gì, Cố Dã bực bội trở mình lần nữa.
Uống hay không thì mặc kệ cô, sáng mai anh đưa uống tiếp là được!
Sáng hôm sau, lúc tỉnh giấc Chu Dư vẫn còn cảm thấy có chút không thực tế. Cô sờ sờ bụng, rồi lại sờ lên mặt mình/ Lúc này mới yên tâm tin rằng mình thật sự không phải là một linh hồn vất vưởng.
Ngày mới vừa lên, những tia nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ mang theo hơi lạnh dịu dàng, dễ chịu vô cùng.
Không phải Chu Dư không muốn ngủ thêm một lát, chỉ là hôm qua cô đã ngủ rất sớm, giờ đã ngủ đủ rồi.
Cô tắt quạt, chống eo đứng dậy.
Chu Dư nghĩ Cố Dã chắc vẫn chưa dậy, cô tranh thủ đi giặt quần áo, sau đó nấu cơm là vừa.
Trùng hợp là, lúc cô cầm bình sữa bò rỗng bước ra khỏi phòng thì Cố Dã cũng vừa mở cửa.
Khác với vẻ mặt tươi tắn của Chu Dư, Cố Dã bước ra với cả người đẫm mồ hôi. Chiếc áo lót màu trắng dính chặt vào da, lộ ra cơ ngực rắn chắc đầy nam tính.
Chu Dư thoáng nhìn liền ngại ngùng quay mặt đi.
Thật ra không phải cô thích phóng đại. Cố Dã lớn lên rất đẹp trai, đẹp hơn cả những minh tinh điện ảnh, vóc dáng cũng cực phẩm không kém.
Cố Dã liếc nhìn bình sữa bò rỗng trong tay Chu Dư, cảm giác nóng nảy trong lòng bỗng dịu đi vài phần. hưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra sân.
Chu Dư lại nhìn vào phòng Cố Dã, thở dài, thầm nghĩ hôm nay đi chợ nhất định phải mua cho anh một chiếc quạt điện.
Cố Dã nhanh chóng rửa mặt xong, Chu Dư cũng theo sau bước ra ngoài.
Cô liếc nhìn nhà vệ sinh đơn sơ, lòng dâng lên một nỗi trĩu nặng.
Phụ nữ mang thai thường đi tiểu đêm nhiều, tối qua cô phải dậy đi vệ sinh rất nhiều lần, mỗi lần đều vô cùng khó khăn. Bụng đã nặng nề lại còn phải đứng tấn mới đi được.
Chu Dư cảm thấy không ổn, trong lòng tính toán việc đầu tiên khi có tiền là phải sửa lại nhà vệ sinh, sau đó là làm đường ống nước cho phòng tắm.
Không thể nào cứ mãi không có nước nóng được! Cô dự tính sinh con vào tháng mười một, tuy nói thành phố ven biển sẽ không lạnh đến đâu, nhưng vẫn nên phòng ngừa vạn nhất.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, Chu Dư thấy Cố Dã đã ở trong sân giặt quần áo. Anh còn tiện thể cởi áo lót trên người ra giặt cùng.
Người đàn ông vai trần ngồi đó, cơ bắp cuồn cuộn mỗi khi vò quần áo, tay canh thoăn thoắt.
Cố Dã nghe tiếng Chu Dư đi ra, nhưng lại không nghe thấy động tĩnh gì thêm, anh biết chắc chắn là cô lại đứng nhìn anh.
Trái ngược với cô là Cố Dã. Anh nằm thẳng đơ trên giường gỗ, cẳng canh dài thòng ra ngoài, hai tay gối dưới gáy, nhìn trần nhà tối om. Anh trở mình, cả người cuộn tròn, trong lòng rối bời.
Anh không hiểu Chu Dư hôm nay có ý gì mà lấy lòng anh như vậy, trong lòng có chút hoang mang.
Cảm giác hoang mang khiến anh bất chợt suy nghĩ miên man. Nghĩ xem rốt cuộc cô đã uống hết bình sữa bò kia chưa.
Nanh ra mình đang nghĩ gì, Cố Dã bực bội trở mình lần nữa.
Uống hay không thì mặc kệ cô, sáng mai anh đưa uống tiếp là được!
Sáng hôm sau, lúc tỉnh giấc Chu Dư vẫn còn cảm thấy có chút không thực tế. Cô sờ sờ bụng, rồi lại sờ lên mặt mình/ Lúc này mới yên tâm tin rằng mình thật sự không phải là một linh hồn vất vưởng.
Ngày mới vừa lên, những tia nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ mang theo hơi lạnh dịu dàng, dễ chịu vô cùng.
Không phải Chu Dư không muốn ngủ thêm một lát, chỉ là hôm qua cô đã ngủ rất sớm, giờ đã ngủ đủ rồi.
Cô tắt quạt, chống eo đứng dậy.
Chu Dư nghĩ Cố Dã chắc vẫn chưa dậy, cô tranh thủ đi giặt quần áo, sau đó nấu cơm là vừa.
Trùng hợp là, lúc cô cầm bình sữa bò rỗng bước ra khỏi phòng thì Cố Dã cũng vừa mở cửa.
Khác với vẻ mặt tươi tắn của Chu Dư, Cố Dã bước ra với cả người đẫm mồ hôi. Chiếc áo lót màu trắng dính chặt vào da, lộ ra cơ ngực rắn chắc đầy nam tính.
Chu Dư thoáng nhìn liền ngại ngùng quay mặt đi.
Thật ra không phải cô thích phóng đại. Cố Dã lớn lên rất đẹp trai, đẹp hơn cả những minh tinh điện ảnh, vóc dáng cũng cực phẩm không kém.
Cố Dã liếc nhìn bình sữa bò rỗng trong tay Chu Dư, cảm giác nóng nảy trong lòng bỗng dịu đi vài phần. hưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra sân.
Chu Dư lại nhìn vào phòng Cố Dã, thở dài, thầm nghĩ hôm nay đi chợ nhất định phải mua cho anh một chiếc quạt điện.
Cố Dã nhanh chóng rửa mặt xong, Chu Dư cũng theo sau bước ra ngoài.
Cô liếc nhìn nhà vệ sinh đơn sơ, lòng dâng lên một nỗi trĩu nặng.
Phụ nữ mang thai thường đi tiểu đêm nhiều, tối qua cô phải dậy đi vệ sinh rất nhiều lần, mỗi lần đều vô cùng khó khăn. Bụng đã nặng nề lại còn phải đứng tấn mới đi được.
Chu Dư cảm thấy không ổn, trong lòng tính toán việc đầu tiên khi có tiền là phải sửa lại nhà vệ sinh, sau đó là làm đường ống nước cho phòng tắm.
Không thể nào cứ mãi không có nước nóng được! Cô dự tính sinh con vào tháng mười một, tuy nói thành phố ven biển sẽ không lạnh đến đâu, nhưng vẫn nên phòng ngừa vạn nhất.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, Chu Dư thấy Cố Dã đã ở trong sân giặt quần áo. Anh còn tiện thể cởi áo lót trên người ra giặt cùng.
Người đàn ông vai trần ngồi đó, cơ bắp cuồn cuộn mỗi khi vò quần áo, tay canh thoăn thoắt.
Cố Dã nghe tiếng Chu Dư đi ra, nhưng lại không nghe thấy động tĩnh gì thêm, anh biết chắc chắn là cô lại đứng nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.