[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 31:
Cuồng Dã La Bặc
24/10/2024
Hôm qua khi nghe Chu Dư nói sẽ nấu cơm, anh còn tỏ vẻ thờ ơ. Ai ngờ người phụ nữ này nấu ăn ngon như vậy?
Cố Dã theo bản năng cảm thấy việc Chu Dư đột nhiên trở nên tốt như vậy chắc chắn là có ý đồ gì đó. Nhưng mà...
Nhưng mà được ăn ngon như vậy thêm vài bữa cũng không tệ.
Lúc ăn cơm, Cố Dã vẫn ăn nhanh như thường lệ. Chu Dư nhìn anh không nhịn được lên tiếng: “Anh ăn chậm thôi, ăn nhanh không tốt cho dạ dày.”
Nghe vậy, người đàn ông đang cúi đầu ăn cơm ngẩng lên nhìn Chu Dư một cái, có vẻ hơi khó chịu vì bị ngắt quãng bữa ăn, nhưng Chu Dư nhận ra anh đã ăn chậm lại một chút.
Chỉ là vẫn rất nhanh.
Nhưng Chu Dư vẫn cảm thấy hài lòng. Từ hôm qua yêu cầu Cố Dã bỏ thuốc lá đến giờ, mặc dù người đàn ông này không nói nhiều, nhưng cô nhận ra anh là người biết nghe lời khuyên.
Ăn xong, Cố Dã chủ động rửa bát rồi đi ra cửa.
Chu Dư ở phía sau hỏi: “Anh đi đâu đấy Cố Dã?”
Cố Dã bỗng dưng cảm thấy hơi phiền lòng, không phải vì cô hỏi nhiều, mà là...... Sao lại từ “chiến hữu” biến thành “Cố Dã” rồi?
Càng ngày càng kỳ lạ.
“Đi tiệm sửa xe, em có việc gì sao?” Anh nghĩ có phải cô muốn anh tiện thể mua gì đó về không, nên hỏi thêm một câu.
Hỏi xong, Cố Dã lại nghĩ đến điều gì đó, dường như cảm thấy hơi băn khoăn.
Hôm qua anh đã đưa hết tiền cho Chu Dư rồi, nếu cô thực sự muốn anh mua gì đó về thì anh phải làm sao? Hay là hỏi cô xin tiền?
Nghĩ đến đây, Cố Dã lại nhớ đến câu nói đùa của người lái taxi hôm qua: “Vợ quản nghiêm nhỉ”.
Anh lắc đầu, thầm nghĩ cùng lắm thì hôm nay giúp ông Hồ sửa thêm mấy chiếc xe, kiếm thêm chút tiền vậy.
Lời nói của Chu Dư khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Anh nghe thấy giọng nói trong trẻo, dịu dàng của cô vang lên sau lưng: “Em muốn hỏi anh, trưa nay anh có về ăn cơm không?”
Ban đầu định từ chối, nhưng Cố Dã lại buột miệng đồng ý: “Ừ.”
Nghe Cố Dã đáp gọn lỏn, lòng Chu Dư lại dâng lên một sự ngọt ngào khó tả.
Sự thật chứng minh, người đàn ông này trong lòng cũng không phải là không có cô.
Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, cô lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh có thể rủ Chu Phóng về ăn cơm cùng không? Em lâu rồi không gặp cậu ấy.”
Cô vừa sợ Cố Dã lại đi đánh nhau, vừa rất muốn gặp em trai.
Chu Phóng hiện đang làm việc ở công trường, hơi xa. Nếu Cố Dã đến đó thì chắc canh sẽ không có thời gian đi đánh nhau.
Cố Dã quay đầu nhìn Chu Dư. Cô đang nhìn anh với ánh mắt mong chờ, dịu dàng, đôi mắt hạnh cong cong.
Anh ậm ừ đáp.
Thấy Cố Dã đồng ý, Chu Dư mỉm cười, dặn dò: “Vậy anh ra ngoài cẩn thận” rồi quay về phòng.
Cố Dã đứng im tại chỗ, đưa tay lên vỗ nhẹ vào miệng mình.
Đúng là tham ăn. Sao lại không có cách nào từ chối người ta nhỉ? Toang rồi, bị đồ ăn của người phụ nữ này mua chuộc rồi.
Tuy nghĩ vậy, nhưng bước canh ra khỏi cửa của Cố Dã lại nhẹ nhàng hơn hẳn.
Ngay cả chính bản thân anh cũng không nhận ra điều đó.
Cố Dã theo bản năng cảm thấy việc Chu Dư đột nhiên trở nên tốt như vậy chắc chắn là có ý đồ gì đó. Nhưng mà...
Nhưng mà được ăn ngon như vậy thêm vài bữa cũng không tệ.
Lúc ăn cơm, Cố Dã vẫn ăn nhanh như thường lệ. Chu Dư nhìn anh không nhịn được lên tiếng: “Anh ăn chậm thôi, ăn nhanh không tốt cho dạ dày.”
Nghe vậy, người đàn ông đang cúi đầu ăn cơm ngẩng lên nhìn Chu Dư một cái, có vẻ hơi khó chịu vì bị ngắt quãng bữa ăn, nhưng Chu Dư nhận ra anh đã ăn chậm lại một chút.
Chỉ là vẫn rất nhanh.
Nhưng Chu Dư vẫn cảm thấy hài lòng. Từ hôm qua yêu cầu Cố Dã bỏ thuốc lá đến giờ, mặc dù người đàn ông này không nói nhiều, nhưng cô nhận ra anh là người biết nghe lời khuyên.
Ăn xong, Cố Dã chủ động rửa bát rồi đi ra cửa.
Chu Dư ở phía sau hỏi: “Anh đi đâu đấy Cố Dã?”
Cố Dã bỗng dưng cảm thấy hơi phiền lòng, không phải vì cô hỏi nhiều, mà là...... Sao lại từ “chiến hữu” biến thành “Cố Dã” rồi?
Càng ngày càng kỳ lạ.
“Đi tiệm sửa xe, em có việc gì sao?” Anh nghĩ có phải cô muốn anh tiện thể mua gì đó về không, nên hỏi thêm một câu.
Hỏi xong, Cố Dã lại nghĩ đến điều gì đó, dường như cảm thấy hơi băn khoăn.
Hôm qua anh đã đưa hết tiền cho Chu Dư rồi, nếu cô thực sự muốn anh mua gì đó về thì anh phải làm sao? Hay là hỏi cô xin tiền?
Nghĩ đến đây, Cố Dã lại nhớ đến câu nói đùa của người lái taxi hôm qua: “Vợ quản nghiêm nhỉ”.
Anh lắc đầu, thầm nghĩ cùng lắm thì hôm nay giúp ông Hồ sửa thêm mấy chiếc xe, kiếm thêm chút tiền vậy.
Lời nói của Chu Dư khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Anh nghe thấy giọng nói trong trẻo, dịu dàng của cô vang lên sau lưng: “Em muốn hỏi anh, trưa nay anh có về ăn cơm không?”
Ban đầu định từ chối, nhưng Cố Dã lại buột miệng đồng ý: “Ừ.”
Nghe Cố Dã đáp gọn lỏn, lòng Chu Dư lại dâng lên một sự ngọt ngào khó tả.
Sự thật chứng minh, người đàn ông này trong lòng cũng không phải là không có cô.
Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, cô lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh có thể rủ Chu Phóng về ăn cơm cùng không? Em lâu rồi không gặp cậu ấy.”
Cô vừa sợ Cố Dã lại đi đánh nhau, vừa rất muốn gặp em trai.
Chu Phóng hiện đang làm việc ở công trường, hơi xa. Nếu Cố Dã đến đó thì chắc canh sẽ không có thời gian đi đánh nhau.
Cố Dã quay đầu nhìn Chu Dư. Cô đang nhìn anh với ánh mắt mong chờ, dịu dàng, đôi mắt hạnh cong cong.
Anh ậm ừ đáp.
Thấy Cố Dã đồng ý, Chu Dư mỉm cười, dặn dò: “Vậy anh ra ngoài cẩn thận” rồi quay về phòng.
Cố Dã đứng im tại chỗ, đưa tay lên vỗ nhẹ vào miệng mình.
Đúng là tham ăn. Sao lại không có cách nào từ chối người ta nhỉ? Toang rồi, bị đồ ăn của người phụ nữ này mua chuộc rồi.
Tuy nghĩ vậy, nhưng bước canh ra khỏi cửa của Cố Dã lại nhẹ nhàng hơn hẳn.
Ngay cả chính bản thân anh cũng không nhận ra điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.