[Thập Niên 90] Vườn Trẻ Đều Trọng Sinh, Ngoại Trừ...
Chương 13: Sống Lại (3)
Hương Tô Lật
20/08/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em cũng ở trên lầu nhà Tuyết Bảo…” Đây là bạn nhỏ Tô Manh. Rõ ràng là một bé gái nhỏ xinh, thế mà lại cứ có vài phần cảm giác cao ngạo, lạnh lùng tựa như bà cụ non: “Em chỉ mới bốn tuổi. Nếu tự đi, ba mẹ em sẽ lo lắng nên em cũng đi cùng.”
Lời này khiến khóe miệng của các “bạn nhỏ” giật giật.
Quái vật thời thượng cải trang thành em bé bốn tuổi, tỏ vẻ dễ thương!
Cậu tên Tô Manh thôi, không phải dễ thương* thật đâu.
*dễ thương và “Manh” trong “Tô Manh” đều là chữ 萌. Manh (萌) đồng âm với tiếng Nhật “Moe”, ý chỉ những thứ dễ thương, đáng yêu.
Lại nói thêm, trường họ gọi là nhà trẻ của nhà máy sản xuất máy móc Trọng Bắc. Tất cả học sinh đều có ba hoặc mẹ, nhất định là phải có một người làm ở nhà máy.
Bằng không cũng chẳng thể sống trong khu nhà ở nhân viên của nhà máy sản xuất máy móc, đồng thời gọi là nhà trẻ của nhà máy sản xuất máy móc.
Tuy nhiên, nhà máy sản xuất máy móc vẫn tương đối to, giống như khu nhà cho nhân viên vậy, đều không nhỏ. Nó khá là lớn, dạo vòng quanh thì một giờ cũng không đủ. Bởi vậy, sắp xếp dựa vào chỗ ở lận cận thật ra là một cách tốt.
Lâm Tú Uyển: “Vậy cũng đúng. Tuy rằng dựa theo những việc đã trải qua, một năm này chắc là sẽ không đến mức xảy ra chuyện gì. Nhưng mà nếu tất cả chúng ta đều sống lại, thế thì không chừng sẽ có chút biến đổi. Bình thường các em cứ đi lại chung với nhau, dẫn Tuyết Bảo theo nữa, vậy cô cũng yên tâm.”
Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Tạm thời cứ quyết định vậy đi. Nhiệm vụ hàng đầu của toàn thể lớp hoa hướng dương nhỏ chúng ta là…”
“Bảo vệ Tuyết Bảo.”
“Không, bảo vệ Tuyết Bảo phương châm phải thực hiện của chúng ta.” Lâm Tú Uyển nghiêm nghị, cô nói: “Nhiệm vụ hàng đầu là đừng để cho người khác phát hiện ra rằng tất cả chúng ta đều sống lại!”
Mấy đứa trẻ đồng loạt 囧. Ngay sau đó, cả đám nhao nhao gật đầu. Cô Lâm nói rất đúng nha.
Tóm lại, không thể để người khác phát hiện là họ đã sống lại được.
Không thể được!
Lúc này đây, bạn nhỏ Tuyết Bảo trong lời mọi người đang theo đi dạo công ty bách hóa.
Tuyết Bảo thích đi dạo phố với mẹ nhất, so với chơi trò đóng vai gia đình cùng các bạn còn vui hơn. Cô bé mở to mắt, nhìn đông nhìn tây, kéo vạt áo của Đào Lệ Hoa và nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi. Mẹ xem đôi giày xăng đan của chị gái kia kìa. Đẹp quá đi.”
Đào Lệ Hoa liếc mắt một cái là biết con gái muốn cái gì ngay. Cô ấy nói: “Đó là kiểu dáng của người lớn, con nít không mang được, cũng không có cỡ nhỏ vậy đâu.”
Đôi mắt to, ngập nước của Tuyết Bảo nhìn mẹ. Tiếp theo đó, cô bé gục đầu xuống trong chớp mắt, buồn rầu: “Vậy thì khi nào con có thể cao lớn đây.”
Đào Lệ Hoa bế cô nhóc con lên, nói: “Ơ kìa, Tuyết Bảo của chúng ta lại trầm xuống rồi. Tuyết Bảo ăn thêm nhiều cơm, tới khi mẹ không bế con nổi nữa thì con đã cao lớn đấy.”
Tuyết Bảo vùi vào vai mẹ, cái mông hơi chu lên, cô bé nũng nịu: “Vậy…Chắc chắn là còn rất lâu nữa.”
Đào Lệ Hoa cười: “Không lâu đâu. Tuyết Bảo của chúng ta sẽ lớn cực kỳ nhanh. Con xem, trước kia, không phải con còn là một em bé ngay cả đi mà cũng chẳng biết ư? Bây giờ cũng học được đó thôi.”
Cô ấy chỉ chỉ cho con gái, nói: “Con coi, đằng kia mấy đôi giày đáng yêu chỉ có trẻ con mới có thể mang kìa. Tuyết Bảo có muốn xem thử không con?”
Tuyết Bảo lập tức ngẩng đầu: “Muốn xem ạ. Hắt xì.”
Cô bé dụi dụi mũi. Cái mũi cũng bị dụi tới đỏ luôn rồi.
Đào Lệ Hoa: “Đâu có bị cảm lạnh, sao lại hắt xì liên tục nhỉ? Về nhà mẹ nấu trà gừng cho con uống.”
Đôi mày nhỏ của Tuyết Bảo biến thành kiểu lông mày 囧 囧 trong chớp mắt. Cô bé rầu rĩ: “Có thể không uống không ạ?”
Nụ cười của người mẹ dịu dàng, dễ gần, song giọng điệu lại như gió lạnh thấu xương: “Không được.”
Tuyết Bảo: “Ôi!”
“Em cũng ở trên lầu nhà Tuyết Bảo…” Đây là bạn nhỏ Tô Manh. Rõ ràng là một bé gái nhỏ xinh, thế mà lại cứ có vài phần cảm giác cao ngạo, lạnh lùng tựa như bà cụ non: “Em chỉ mới bốn tuổi. Nếu tự đi, ba mẹ em sẽ lo lắng nên em cũng đi cùng.”
Lời này khiến khóe miệng của các “bạn nhỏ” giật giật.
Quái vật thời thượng cải trang thành em bé bốn tuổi, tỏ vẻ dễ thương!
Cậu tên Tô Manh thôi, không phải dễ thương* thật đâu.
*dễ thương và “Manh” trong “Tô Manh” đều là chữ 萌. Manh (萌) đồng âm với tiếng Nhật “Moe”, ý chỉ những thứ dễ thương, đáng yêu.
Lại nói thêm, trường họ gọi là nhà trẻ của nhà máy sản xuất máy móc Trọng Bắc. Tất cả học sinh đều có ba hoặc mẹ, nhất định là phải có một người làm ở nhà máy.
Bằng không cũng chẳng thể sống trong khu nhà ở nhân viên của nhà máy sản xuất máy móc, đồng thời gọi là nhà trẻ của nhà máy sản xuất máy móc.
Tuy nhiên, nhà máy sản xuất máy móc vẫn tương đối to, giống như khu nhà cho nhân viên vậy, đều không nhỏ. Nó khá là lớn, dạo vòng quanh thì một giờ cũng không đủ. Bởi vậy, sắp xếp dựa vào chỗ ở lận cận thật ra là một cách tốt.
Lâm Tú Uyển: “Vậy cũng đúng. Tuy rằng dựa theo những việc đã trải qua, một năm này chắc là sẽ không đến mức xảy ra chuyện gì. Nhưng mà nếu tất cả chúng ta đều sống lại, thế thì không chừng sẽ có chút biến đổi. Bình thường các em cứ đi lại chung với nhau, dẫn Tuyết Bảo theo nữa, vậy cô cũng yên tâm.”
Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Tạm thời cứ quyết định vậy đi. Nhiệm vụ hàng đầu của toàn thể lớp hoa hướng dương nhỏ chúng ta là…”
“Bảo vệ Tuyết Bảo.”
“Không, bảo vệ Tuyết Bảo phương châm phải thực hiện của chúng ta.” Lâm Tú Uyển nghiêm nghị, cô nói: “Nhiệm vụ hàng đầu là đừng để cho người khác phát hiện ra rằng tất cả chúng ta đều sống lại!”
Mấy đứa trẻ đồng loạt 囧. Ngay sau đó, cả đám nhao nhao gật đầu. Cô Lâm nói rất đúng nha.
Tóm lại, không thể để người khác phát hiện là họ đã sống lại được.
Không thể được!
Lúc này đây, bạn nhỏ Tuyết Bảo trong lời mọi người đang theo đi dạo công ty bách hóa.
Tuyết Bảo thích đi dạo phố với mẹ nhất, so với chơi trò đóng vai gia đình cùng các bạn còn vui hơn. Cô bé mở to mắt, nhìn đông nhìn tây, kéo vạt áo của Đào Lệ Hoa và nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi. Mẹ xem đôi giày xăng đan của chị gái kia kìa. Đẹp quá đi.”
Đào Lệ Hoa liếc mắt một cái là biết con gái muốn cái gì ngay. Cô ấy nói: “Đó là kiểu dáng của người lớn, con nít không mang được, cũng không có cỡ nhỏ vậy đâu.”
Đôi mắt to, ngập nước của Tuyết Bảo nhìn mẹ. Tiếp theo đó, cô bé gục đầu xuống trong chớp mắt, buồn rầu: “Vậy thì khi nào con có thể cao lớn đây.”
Đào Lệ Hoa bế cô nhóc con lên, nói: “Ơ kìa, Tuyết Bảo của chúng ta lại trầm xuống rồi. Tuyết Bảo ăn thêm nhiều cơm, tới khi mẹ không bế con nổi nữa thì con đã cao lớn đấy.”
Tuyết Bảo vùi vào vai mẹ, cái mông hơi chu lên, cô bé nũng nịu: “Vậy…Chắc chắn là còn rất lâu nữa.”
Đào Lệ Hoa cười: “Không lâu đâu. Tuyết Bảo của chúng ta sẽ lớn cực kỳ nhanh. Con xem, trước kia, không phải con còn là một em bé ngay cả đi mà cũng chẳng biết ư? Bây giờ cũng học được đó thôi.”
Cô ấy chỉ chỉ cho con gái, nói: “Con coi, đằng kia mấy đôi giày đáng yêu chỉ có trẻ con mới có thể mang kìa. Tuyết Bảo có muốn xem thử không con?”
Tuyết Bảo lập tức ngẩng đầu: “Muốn xem ạ. Hắt xì.”
Cô bé dụi dụi mũi. Cái mũi cũng bị dụi tới đỏ luôn rồi.
Đào Lệ Hoa: “Đâu có bị cảm lạnh, sao lại hắt xì liên tục nhỉ? Về nhà mẹ nấu trà gừng cho con uống.”
Đôi mày nhỏ của Tuyết Bảo biến thành kiểu lông mày 囧 囧 trong chớp mắt. Cô bé rầu rĩ: “Có thể không uống không ạ?”
Nụ cười của người mẹ dịu dàng, dễ gần, song giọng điệu lại như gió lạnh thấu xương: “Không được.”
Tuyết Bảo: “Ôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.