Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 35: Cái Đuôi Nhỏ
Thanh Tri Hứa
22/09/2023
Sau khi bỏ vào lò vi sóng hâm nóng chẳng khác gì đang ăn cơm thịt kho tộ.
Vạn Thiếu Du nhìn thấy cơm thịt kho tộ nóng hổi thơm ngon, hốc mắt đỏ lên, chị dâu thật sự tốt quá đi mất.
Có sự đối lập như vậy, hai người anh trai trở nên không đáng một đồng. Anh ta muốn làm phản, sau này chỉ có chị dâu mới là chị dâu ruột của anh ta.
Chớp mắt thân phận của Giang Thính Lan trong lòng Vạn Thiếu Du tăng nhanh, sau này lời của chị dâu chính là thánh chỉ, ai cũng không thể cãi lời.
Giang Thính Lan hoàn toàn không hề biết hình tượng của cô trong lòng anh ta đã cao lớn như thế, chỉ nhìn anh ta và cơm, đồng thời đẩy xíu mại tới: "Nếu không đủ vẫn còn cái này."
"Cảm ơn... Chị dâu." Vạn Thiếu Du vừa ăn vừa nói, tiếng nói trở nên mơ hồ không rõ.
Bởi vì đói nên Vạn Thiếu Du ăn rất nhanh, như gió bão càn quét toàn bộ cơm thịt kho tàu và xíu mại vào bụng.
Ăn xong uống một ngụm nước ấm, thật sự thoả mãn vô cùng. Ai nói chỉ đứa trẻ có mẹ mới được coi là báu vật, có chị dâu cũng như vậy! Chị dâu muôn năm!
Sau khi đã ăn uống no say, Vạn Thiếu Du thấy Giang Thính Lan muốn dọn dẹp bát đũa, lập tức đứng lên ngăn cản cô: "Chị dâu., chị mau ngồi xuống đi để em làm cho, em thích rửa chén nhất đấy." Ngày nào cái nhà này còn có anh ta, ai cũng không được giành cơ hội làm việc của anh ta.
Vạn Thiếu Du làm việc nhanh lẹ, không hổ là quân nhân. Nhưng mà sau khi rửa chén xong anh ta cứ bám riết sau lưng Giang Thính Lan như cái đuôi nhỏ, sắp trở thành bóng mờ luôn rồi.
Trước chị dâu, sau chị dâu, sau đó nghe nói Giang Thính Lan muốn lên lầu đi ngủ, anh ta bèn đưa cô đến trước cầu thang: "Chị dâu nghỉ ngơi cho tốt nhé, sáng mai chúng ta đến chợ đồ cổ đào báu vật."
Giang Thính Lan: Cứ có cảm giác Vạn Thiếu Du bị nhập, cô cảm thấy anh ta nên lạnh lùng mới đúng.
Vạn Thiếu Du thật sự làm tròn trách nhiệm của người hầu, nhìn Giang Thính Lan đến tận khi đi hết thang lầu mới xoay người kéo hành lý lén lút đi vào phòng cho khách, sau đó khoá cửa cười trộm, anh ba đừng hòng đuổi anh ta đi được nữa.
Về đến phòng, Giang Thính Lan ôm lọ sứ kia đùa giỡn thật lâu, yêu thích không nỡ rời tay.
Bây giờ trị giá mấy trăm ngàn, sau này giá trị cỡ nào chứ, gấp trăm lần cũng có khả năng. Nếu cô đào được thêm một đống nữa chẳng phải giàu to rồi sao?
Vạn Thiếu Du nhìn thấy cơm thịt kho tộ nóng hổi thơm ngon, hốc mắt đỏ lên, chị dâu thật sự tốt quá đi mất.
Có sự đối lập như vậy, hai người anh trai trở nên không đáng một đồng. Anh ta muốn làm phản, sau này chỉ có chị dâu mới là chị dâu ruột của anh ta.
Chớp mắt thân phận của Giang Thính Lan trong lòng Vạn Thiếu Du tăng nhanh, sau này lời của chị dâu chính là thánh chỉ, ai cũng không thể cãi lời.
Giang Thính Lan hoàn toàn không hề biết hình tượng của cô trong lòng anh ta đã cao lớn như thế, chỉ nhìn anh ta và cơm, đồng thời đẩy xíu mại tới: "Nếu không đủ vẫn còn cái này."
"Cảm ơn... Chị dâu." Vạn Thiếu Du vừa ăn vừa nói, tiếng nói trở nên mơ hồ không rõ.
Bởi vì đói nên Vạn Thiếu Du ăn rất nhanh, như gió bão càn quét toàn bộ cơm thịt kho tàu và xíu mại vào bụng.
Ăn xong uống một ngụm nước ấm, thật sự thoả mãn vô cùng. Ai nói chỉ đứa trẻ có mẹ mới được coi là báu vật, có chị dâu cũng như vậy! Chị dâu muôn năm!
Sau khi đã ăn uống no say, Vạn Thiếu Du thấy Giang Thính Lan muốn dọn dẹp bát đũa, lập tức đứng lên ngăn cản cô: "Chị dâu., chị mau ngồi xuống đi để em làm cho, em thích rửa chén nhất đấy." Ngày nào cái nhà này còn có anh ta, ai cũng không được giành cơ hội làm việc của anh ta.
Vạn Thiếu Du làm việc nhanh lẹ, không hổ là quân nhân. Nhưng mà sau khi rửa chén xong anh ta cứ bám riết sau lưng Giang Thính Lan như cái đuôi nhỏ, sắp trở thành bóng mờ luôn rồi.
Trước chị dâu, sau chị dâu, sau đó nghe nói Giang Thính Lan muốn lên lầu đi ngủ, anh ta bèn đưa cô đến trước cầu thang: "Chị dâu nghỉ ngơi cho tốt nhé, sáng mai chúng ta đến chợ đồ cổ đào báu vật."
Giang Thính Lan: Cứ có cảm giác Vạn Thiếu Du bị nhập, cô cảm thấy anh ta nên lạnh lùng mới đúng.
Vạn Thiếu Du thật sự làm tròn trách nhiệm của người hầu, nhìn Giang Thính Lan đến tận khi đi hết thang lầu mới xoay người kéo hành lý lén lút đi vào phòng cho khách, sau đó khoá cửa cười trộm, anh ba đừng hòng đuổi anh ta đi được nữa.
Về đến phòng, Giang Thính Lan ôm lọ sứ kia đùa giỡn thật lâu, yêu thích không nỡ rời tay.
Bây giờ trị giá mấy trăm ngàn, sau này giá trị cỡ nào chứ, gấp trăm lần cũng có khả năng. Nếu cô đào được thêm một đống nữa chẳng phải giàu to rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.