Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 11: Không Cần Về Nhà.
Thanh Tri Hứa
19/09/2023
Tống Văn Dã chẳng hiểu sao lại thấy dáng vẻ hấp tấp của cô trông rất đáng thương. Đây là lần đầu tiên cô tỏ ra thắng thắn như vậy, Tống Văn Dã thoáng áy náy, bước tới dặn dò: “Em cẩn thận chút. Tôi có việc gấp, tối muộn sẽ về.”
“À, vâng. Vậy hai anh em nhớ chú ý an toàn.” – Giang Thính
Lan nói theo bản năng, miệng mồm còn nhanh hơn não, chắc thiết lập cô vợ hiền
huệ đã ăn sâu vào óc rồi.
Tống Văn Dã gật đầu, để ý thấy bát cháo của cô chẳng vơi bao nhiêu bèn nhíu mày hỏi: “Sao em không ăn?”
Anh đang chất vấn cô sao lại lãng phí lòng tốt của anh hả?
“Dạo này em ở nhà một mình nên ăn ít đi, sức ăn cũng dần
nhỏ. Anh đừng thấy em ăn ít mà lầm, thực ra em đã no bụng rồi.” – Đối phó qua
loa với người khác mệt mỏi thật đấy!
“Nhớ tôi nên không thiết ăn cơm à?” – Tống Văn Dã rõ ràng đã hiểu sai ý của Giang Thính Lan.
Giang Thính Lan: “…”
Cô muốn phủ nhận nhưng nguyên thân trong sách vốn mê đắm người đàn ông này, bản thân cô chẳng thể phản ứng gì khác hơn ngoài “ừ” một tiếng. Thôi thì cô tạm thời khoác lớp da người tốt, đợi thó được mật mã ngân hàng đã rồi tính sau.
“Sau này tôi sẽ cố gắng về nhà thường xuyên hơn.”
Giang Thính Lan: “…”
Không cần đâu! Ai bảo anh về nhà thường xuyên hả? Đại ca ơi, anh có thể giữ vững thiết lập tính cách của mình được không trời? Chỉ cần cho tôi tiền thôi, không cần về nhà đâu!!!
Anh chỉ cần chú ý vào sự nghiệp của mình là được, cứ mặc tôi làm một phu nhân nhà giàu lắm của lại đáng thương đi…
Dĩ nhiên Giang Thính Lan chưa kịp nói mấy câu trên thì Tống Văn Dã đã vội vã rời đi rồi.
Anh vừa đi chưa bao lâu bên ngoài biệt thự đã vang lên tiếng chuông cửa.
Giang Thính Lan ra mở cửa. Đồ ăn cô đặt ở Tụ Phúc Lâu đã giao tới, vì cô đặt nhiều đồ nên bọn họ còn đặc biệt cử hai nhân viên phục vụ tới cùng.
Dịch vụ chăm sóc khách hàng thời đại này khá tốt, tuy phía nhà hàng không mở dịch vụ giao hàng nhưng nếu người đặt là khách hàng lớn, bọn họ vẫn tận tâm cử người đến giao tận nơi.
“À, vâng. Vậy hai anh em nhớ chú ý an toàn.” – Giang Thính
Lan nói theo bản năng, miệng mồm còn nhanh hơn não, chắc thiết lập cô vợ hiền
huệ đã ăn sâu vào óc rồi.
Tống Văn Dã gật đầu, để ý thấy bát cháo của cô chẳng vơi bao nhiêu bèn nhíu mày hỏi: “Sao em không ăn?”
Anh đang chất vấn cô sao lại lãng phí lòng tốt của anh hả?
“Dạo này em ở nhà một mình nên ăn ít đi, sức ăn cũng dần
nhỏ. Anh đừng thấy em ăn ít mà lầm, thực ra em đã no bụng rồi.” – Đối phó qua
loa với người khác mệt mỏi thật đấy!
“Nhớ tôi nên không thiết ăn cơm à?” – Tống Văn Dã rõ ràng đã hiểu sai ý của Giang Thính Lan.
Giang Thính Lan: “…”
Cô muốn phủ nhận nhưng nguyên thân trong sách vốn mê đắm người đàn ông này, bản thân cô chẳng thể phản ứng gì khác hơn ngoài “ừ” một tiếng. Thôi thì cô tạm thời khoác lớp da người tốt, đợi thó được mật mã ngân hàng đã rồi tính sau.
“Sau này tôi sẽ cố gắng về nhà thường xuyên hơn.”
Giang Thính Lan: “…”
Không cần đâu! Ai bảo anh về nhà thường xuyên hả? Đại ca ơi, anh có thể giữ vững thiết lập tính cách của mình được không trời? Chỉ cần cho tôi tiền thôi, không cần về nhà đâu!!!
Anh chỉ cần chú ý vào sự nghiệp của mình là được, cứ mặc tôi làm một phu nhân nhà giàu lắm của lại đáng thương đi…
Dĩ nhiên Giang Thính Lan chưa kịp nói mấy câu trên thì Tống Văn Dã đã vội vã rời đi rồi.
Anh vừa đi chưa bao lâu bên ngoài biệt thự đã vang lên tiếng chuông cửa.
Giang Thính Lan ra mở cửa. Đồ ăn cô đặt ở Tụ Phúc Lâu đã giao tới, vì cô đặt nhiều đồ nên bọn họ còn đặc biệt cử hai nhân viên phục vụ tới cùng.
Dịch vụ chăm sóc khách hàng thời đại này khá tốt, tuy phía nhà hàng không mở dịch vụ giao hàng nhưng nếu người đặt là khách hàng lớn, bọn họ vẫn tận tâm cử người đến giao tận nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.