Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 15: Trách Nhiệm Của Người Chồng
Thanh Tri Hứa
19/09/2023
Sau đó Tống Văn Dã đúng là không hỏi thêm gì nữa, nhìn người phụ nữ trước mắt, tâm trạng có hơi khác trước kia.
Cuộc đời vốn ngắn ngủi, anh không thích lãng phí đời mình đối với cái gọi là tình yêu, đó là một thứ rất hư vô, mờ mịt.
Vốn dĩ anh nghĩ nuôi lớn Tống Tử Úc là được. Dù sao trên có anh hai, dưới có em trai, anh cũng không có nhu cầu về hôn nhân.
Chuyện kết hôn với Giang Thính Lan hoàn toàn là ngoài ý muốn. Anh chỉ nghĩ kết hôn là dùng nhiều tiền hơn để nuôi một người mà thôi.
Nhưng hôm nay trở về gặp cô, anh mới phát hiện chuyện này không đơn giản chỉ là tiêu tiền, vợ của anh hình như rất ỷ lại anh.
Dường như cô sợ mình trì hoãn công việc của anh nên không dám có yêu cầu nhiều. Mặc dù cô không im lặng giống như lúc vừa tới nhưng vẫn vô thức lộ ra sự mong chờ với người chồng là anh.
Điều này khiến Tống Văn Dã cảm thấy cô vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, không đành lòng buông lời trách móc nặng nề. Thật ra chăm sóc tốt cho cô chính là trách nhiệm của người chồng như anh.
Nếu Gianh Thính Lan có thể nghe được tiếng lòng của Tống Văn Dã chắc hẳn sẽ hộc máu tại chỗ. Ai cần anh chứ, tôi chỉ cần tiền, anh đừng có mà suy bụng ta ra bụng người.
"Ăn chút đồ lót dạ đi, ăn xong tôi đưa em đến ngân hàng." Tống Văn Dã nói.
Hả?
Giang Thính Lan thấy dáng vẻ Tống Văn Dã không giống nói đùa. Thật ra chuyện cũng không quan trọng, anh chỉ cần nói mật khẩu cho cô để cô tự đi rút là được, có cái việc rút tiền mà thôi chẳng lẽ còn cần anh phải dạy sao?
Đương nhiên cô sẽ không từ chối, đi thì đi thôi. Vất vả lắm mới lừa được Tống Văn Dã, cô không muốn xảy ra sự cố gì. Hơn nữa cô đã đói đến nỗi không chịu được, trên bàn toàn là mỹ vị, trời đất bao la, bụng ta lớn nhất, cứ ăn trước đã rồi tính sau.
Đúng vào lúc này Giang Thính Lan nhận ra một việc, Tống Văn Dã cũng muốn ăn cơm...
Cô nhìn một phần cơm được đưa tới, rơi vào suy tư, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ đến nhà bếp lấy thêm một cái bát, phân ra hai phần ba thức ăn đưa cho anh: "Cơm không nhiều lắm, anh ăn tạm đi."
Tống Văn Dã cúi đầu nhìn Giang Thính Lan đưa bát thức ăn tới. Đôi tay cô trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài tinh tế, trên móng tay cắt tỉa gọn gàng đính một viên ngọc, khiến bát cơm được đẹp thêm vài phần.
Đôi bàn tay xinh đẹp như thế rất phù hợp đeo nhẫn. Lúc này anh mới nhớ tới lúc hai người kết hôn rất vội vàng, hình như không chuẩn bị nhẫn. Đúng lúc tháng sau thành phố cảng có hội đấu giá, có rất nhiều trang sức quý hiếm, cô đeo chắc hẳn rất đẹp. Anh thầm ghi nhớ việc này, mua đồ đẹp cho vợ cũng là trách nhiệm của một người chồng.
Cuộc đời vốn ngắn ngủi, anh không thích lãng phí đời mình đối với cái gọi là tình yêu, đó là một thứ rất hư vô, mờ mịt.
Vốn dĩ anh nghĩ nuôi lớn Tống Tử Úc là được. Dù sao trên có anh hai, dưới có em trai, anh cũng không có nhu cầu về hôn nhân.
Chuyện kết hôn với Giang Thính Lan hoàn toàn là ngoài ý muốn. Anh chỉ nghĩ kết hôn là dùng nhiều tiền hơn để nuôi một người mà thôi.
Nhưng hôm nay trở về gặp cô, anh mới phát hiện chuyện này không đơn giản chỉ là tiêu tiền, vợ của anh hình như rất ỷ lại anh.
Dường như cô sợ mình trì hoãn công việc của anh nên không dám có yêu cầu nhiều. Mặc dù cô không im lặng giống như lúc vừa tới nhưng vẫn vô thức lộ ra sự mong chờ với người chồng là anh.
Điều này khiến Tống Văn Dã cảm thấy cô vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, không đành lòng buông lời trách móc nặng nề. Thật ra chăm sóc tốt cho cô chính là trách nhiệm của người chồng như anh.
Nếu Gianh Thính Lan có thể nghe được tiếng lòng của Tống Văn Dã chắc hẳn sẽ hộc máu tại chỗ. Ai cần anh chứ, tôi chỉ cần tiền, anh đừng có mà suy bụng ta ra bụng người.
"Ăn chút đồ lót dạ đi, ăn xong tôi đưa em đến ngân hàng." Tống Văn Dã nói.
Hả?
Giang Thính Lan thấy dáng vẻ Tống Văn Dã không giống nói đùa. Thật ra chuyện cũng không quan trọng, anh chỉ cần nói mật khẩu cho cô để cô tự đi rút là được, có cái việc rút tiền mà thôi chẳng lẽ còn cần anh phải dạy sao?
Đương nhiên cô sẽ không từ chối, đi thì đi thôi. Vất vả lắm mới lừa được Tống Văn Dã, cô không muốn xảy ra sự cố gì. Hơn nữa cô đã đói đến nỗi không chịu được, trên bàn toàn là mỹ vị, trời đất bao la, bụng ta lớn nhất, cứ ăn trước đã rồi tính sau.
Đúng vào lúc này Giang Thính Lan nhận ra một việc, Tống Văn Dã cũng muốn ăn cơm...
Cô nhìn một phần cơm được đưa tới, rơi vào suy tư, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ đến nhà bếp lấy thêm một cái bát, phân ra hai phần ba thức ăn đưa cho anh: "Cơm không nhiều lắm, anh ăn tạm đi."
Tống Văn Dã cúi đầu nhìn Giang Thính Lan đưa bát thức ăn tới. Đôi tay cô trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài tinh tế, trên móng tay cắt tỉa gọn gàng đính một viên ngọc, khiến bát cơm được đẹp thêm vài phần.
Đôi bàn tay xinh đẹp như thế rất phù hợp đeo nhẫn. Lúc này anh mới nhớ tới lúc hai người kết hôn rất vội vàng, hình như không chuẩn bị nhẫn. Đúng lúc tháng sau thành phố cảng có hội đấu giá, có rất nhiều trang sức quý hiếm, cô đeo chắc hẳn rất đẹp. Anh thầm ghi nhớ việc này, mua đồ đẹp cho vợ cũng là trách nhiệm của một người chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.