[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 16:
Tam Tam Cửu Cửu
13/09/2023
“Hay là tôi sẽ cùng Hạ Hạ xuống núi?” Đầu lưỡi to ướt át của Hoa Hoa liếm lên lông của Bạch Hạ Hạ, để lại một vệt nước miếng.
Bạch Hạ Hạ… Nghiến răng nghiến lợi: “Hai lần.”
“... Hạ Hạ, tôi chỉ lo lắng cho an toàn của cậu, thú hai chân có thể khiến cho cậu gặp rắc rối. Chúng ta chưa xuống núi bao giờ, mà Hạ Hạ lại chỉ là một con mèo, còn xuống núi, tôi rất lo cho cậu. Vậy mà cậu lại cho là tôi…” Đại Hoa trưng ra dáng vẻ của người bị hại, vô cùng thương tâm vì bị nghi ngờ: “Tôi là một con hổ không biết giới hạn ư?”
“Ba lần, không thể nhiều hơn nữa.” Bạch Hạ Hạ liếc nhìn con hổ bỗng nhiên có chỉ số IQ tăng lên 8,9 tuổi chỉ vì để đi mát xa. Có lẽ đây chính là sức mạnh của mát xa rồi.
Vua của muôn loài cũng không từ chối được sự thoải mái.
Đại Hoa lầm bầm khó chịu, từ trong cổ phát ra âm thanh không mấy thoải mái, có hơi cam chịu mà còn phải lên tiếng. Đôi mắt tròn xoe của Bạch Hạ Hạ nheo lại, mí mắt cụp xuống, thu móng vuốt lại, vuốt ve đầu con hổ lớn bên cạnh: “Không cần thiết phải đi theo tôi.”
“Tôi và Đại Hoa sống nương tựa lẫn nhau, cậu lo lắng cho tôi như vậy, không nỡ bỏ tôi, tôi không thể nào kêu cậu…”
Đại Hoa đang nằm sấp bỗng ngửi được mùi của âm mưu, bốn chân đứng bật dậy, toàn thân run rẩy mấy lần, nhanh chóng loại bỏ đi những bụi bẩn trên người, không nghe không nghe.
Con hổ oai vệ khí phách hiên ngang xoay người một cái, nhanh như chớp nhảy vào bụi cây rậm rạp ven rừng: “Hạ Hạ, sớm trở lại nhé.”
“Chúng ta chờ cậu.”
Bạch Hạ Hạ…
Một con mèo con với một con hổ lớn, cậu meo một tiếng, tôi gừ một tiếng, thay nhau kêu lên giống như hai con người bình thường nói chuyện với nhau. Cứ nói liên tục như vậy.
Cảnh này không cảm thấy kỳ lạ thì đúng là…
Trái tim nhỏ bé đang đập loạn xạ, Quách Triều Minh suýt nữa nuôi được một con mèo đã trở lại bình thường, ánh mắt nhìn theo con hổ đã đi xa, Quách Triều Minh khẽ chớp mắt.
Tống Bắc căn dặn người đi làm việc, để lại xe việt dã cho họ, còn những người còn lại thì chạy bộ trở về căn cứ. Lúc này người lái xe ngồi lên, âm thanh ầm ầm của động cơ vang lên xuyên qua lỗ tai mọi người ở đó.
Bạch Hạ Hạ ngạc nhiên, nghe thấy tiếng bước chân của Quách Triều Minh dần đi xa: “Mèo nhỏ!”
“Mau lên xe!”
Mèo trắng nhỏ rất không tình nguyện mà phản ứng lại.
Cô không tình nguyện nhảy lên xe, trong xe chỉ có bốn người. Ba người lão Liêu cũng bị áp giải đưa đến bệnh viện, thương thế của ba người này cũng không nhẹ, theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo thì cũng phải đưa đến bệnh viện để xem xét vết thương.
Bạch Hạ Hạ nhìn quanh bốn phía, suy nghĩ chút rồi nhảy đến vị trí bên tay phải Tống Bắc.
Bạch Hạ Hạ cảm thấy đầu cô hơi choáng váng khi nghe Tống Bắc và Quách Triều Minh nghiêm túc thảo luận về nhóm tội phạm buôn lậu lão Liêu kia.
Cô ngáp dài một cái, mơ mơ màng màng nằm xuống, cuộn mình thành một vòng rồi ngủ say.
Bộ lông mềm mại nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở đều đều của cô, cho thấy chủ nhân của nó đang ngủ một cách ngon lành.
Mấy ngày hôm nay Bạch Hạ Hạ đã rất mệt mỏi. Đầu tiên là theo chân đội cứu nạn khắp nơi, mọi chuyện không thành công lại cuống cuồng chạy tới cửa căn cứ để tìm người cứu giúp.
Chạy tới chạy lui, giữa đường còn đụng phải mấy người lão Liêu, tinh thần bị kéo căng đến bây giờ mới có thể thả lỏng một chút.
Tinh thần căng thẳng cao độ hai ba ngày, cho đến giờ đã được thoải mái, con mèo trắng nhỏ liền chìm vào giấc ngủ say.
“Bây giờ đã bắt được người rồi, cuối cùng cũng có thể bàn giao. Tính của đội trưởng Tần không phải kiểu dễ dàng làm chuyện bốc đồng, anh ấy mặc kệ vết thương đang trở nên nghiêm trọng hơn của bản thân cũng phải làm cho mấy người lão Liêu đi vòng vòng, dồn ép họ vào trong núi, chắc hẳn biết rằng chúng ta chưa phát hiện ra chuyện gì.” Quách Triều Minh cũng suy nghĩ, gật đầu phụ họa theo quan điểm của Đoàn Trưởng Tống.
Tần Tiêu trúng đạn ở bụng, mất máu quá nhiều, có nhiều chỗ bị gãy xương. Tần Tiêu vật lộn với đám người lão Liêu ở ngoài núi Thúy Liên dẫn tới bị thương, nhóm người đó quanh năm nhiều lần đối đầu với chính phủ, liều mạng chống lại điều tra cho nên biết rất nhiều điều, rất lợi hại.
Lúc đó Tần Tiêu liều mạng đuổi chúng vào trong núi chắc chắn là đã phát hiện ba người đó là đối tượng quan trọng cần được chú ý.
Có thể đây là điểm đột phá cho vụ án.
“Đội trưởng Tần quá liều lĩnh…” Quách Triều Minh không thể không nể phục sự dũng cảm và sự dũng mãnh kinh người của Tần Tiêu.
Nói thật, nếu như Tần Tiêu không đánh đổi tính mạng mà đi theo đối đầu với lão Liêu, chắc chắn mấy tên này sẽ không thể sa lưới toàn bộ.
Như vậy công sức của họ bỏ ra hơn một tháng qua đều đổ sông đổ bể.
Tống Bắc khẽ gật đầu.
Xe việt dã đi rất nhanh, lắc lư liên tục, Tống Bắc nghiêng đầu qua nhìn thấy Bạch Hạ Hạ đã cuộn tròn thành một cục ngủ say, không khỏi bật cười: “Con mèo nhỏ này mới là đại công thần.”
“Không có nó và con hổ kia, tình hình khó mà nói nổi.”
Quách Triều Minh nhìn cái bụng mềm mềm của Bạch Hạ Hạ phập phồng lên xuống, bộ lông mềm mại đó cảm giác sờ vào sẽ rất thích.
“Mèo nhỏ?”
“Meo meo?”
Quách Triều Minh thử thăm dò meo meo hai tiếng, Bạch Hạ Hạ vẫn ngủ rất sâu, không hề có ý muốn tỉnh.
Anh ta lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi, vội đến bên cạnh Bạch Hạ Hạ ngồi, cẩn thận đưa tay sờ cái đầu mèo tròn tròn nhỏ nhỏ, lại vuốt ve cái đuôi Bạch Hạ Hạ rối bù lên.
Con mèo nhỏ theo bản năng mà thu lại cái đuôi cuộn vào người.
Tống Bắc ngồi bên cạnh chưa thấy bao giờ: “Cậu cần gì phải lén lút như vậy hả?”
“... Khụ khụ.” Quách Triều Minh bây giờ mới phát hiện ra bản thân quá cuồng mê con mèo này rồi: “Con mèo nhỏ này quá thông minh, không cho sờ, cũng không cho ôm, vậy mà lúc ngủ cũng không để tôi lén sờ một cái.”
“Cậu sờ cẩn thận làm nó tỉnh dậy lại cào cho cậu mấy cái đấy.”
Tống Bắc vừa dứt lời, mèo nhỏ đang ngủ giống như cảm giác được có gì đó trên đầu mình, cái đầu run lên một cái.
Quách Triều Minh bị dọa sợ vội vàng rụt tay về.
Gần như trong một tích tắc vụt về vị trí cũ, dáng ngồi ngay thẳng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Động tác nhanh lẹ, làm người ta phải trợn mắt há mồm.
Tống Bắc?
Lỗ Kiến Hoa?
Nhưng Bạch Hạ Hạ chỉ cử động đầu một cái, không hề mở mắt ra, khoan thai duỗi người, trở mình lại cuộn người lại một chỗ, yên vị ngủ tiếp.
Lúc này còn giấu đi chiếc bụng nhỏ không cho người nhìn thấy.
Quách Triều Minh thở phào một hơi, chép miệng tiếc nuối.
Tống Bắc nhìn dáng vẻ như vừa gặp chuyện gì nguy hiểm lắm của anh chàng cấp dưới, vừa buồn cười lại hơi tức giận: “Nhìn cậu sợ thành cái gì kìa, không phải chỉ là một con mèo thôi hả?”
“Nó cũng không đánh lại cậu.”
“Trung Đoàn Trưởng, ông không hiểu được đâu.” Quách Triều Minh hùng hồn nói, dáng vẻ rất là hiểu biết: “Nuôi mèo cũng cần có cái duyên, Meo Meo không phải là vừa nhìn thấy tôi đã yêu thích, nhưng mà cũng có thể tiếp xúc lâu rồi có tình cảm. Chỉ cần nó có ấn tượng tốt với tôi, tính cách lại hợp nhau, nói không chừng nó lại đồng ý cho tôi ôm về nhà nuôi. Vậy nên tôi không thể để lộ được, phải thể hiện bản thân tôi ưu tú dịu dàng và hoàn hảo đến mức nào.”
Bạch Hạ Hạ… Nghiến răng nghiến lợi: “Hai lần.”
“... Hạ Hạ, tôi chỉ lo lắng cho an toàn của cậu, thú hai chân có thể khiến cho cậu gặp rắc rối. Chúng ta chưa xuống núi bao giờ, mà Hạ Hạ lại chỉ là một con mèo, còn xuống núi, tôi rất lo cho cậu. Vậy mà cậu lại cho là tôi…” Đại Hoa trưng ra dáng vẻ của người bị hại, vô cùng thương tâm vì bị nghi ngờ: “Tôi là một con hổ không biết giới hạn ư?”
“Ba lần, không thể nhiều hơn nữa.” Bạch Hạ Hạ liếc nhìn con hổ bỗng nhiên có chỉ số IQ tăng lên 8,9 tuổi chỉ vì để đi mát xa. Có lẽ đây chính là sức mạnh của mát xa rồi.
Vua của muôn loài cũng không từ chối được sự thoải mái.
Đại Hoa lầm bầm khó chịu, từ trong cổ phát ra âm thanh không mấy thoải mái, có hơi cam chịu mà còn phải lên tiếng. Đôi mắt tròn xoe của Bạch Hạ Hạ nheo lại, mí mắt cụp xuống, thu móng vuốt lại, vuốt ve đầu con hổ lớn bên cạnh: “Không cần thiết phải đi theo tôi.”
“Tôi và Đại Hoa sống nương tựa lẫn nhau, cậu lo lắng cho tôi như vậy, không nỡ bỏ tôi, tôi không thể nào kêu cậu…”
Đại Hoa đang nằm sấp bỗng ngửi được mùi của âm mưu, bốn chân đứng bật dậy, toàn thân run rẩy mấy lần, nhanh chóng loại bỏ đi những bụi bẩn trên người, không nghe không nghe.
Con hổ oai vệ khí phách hiên ngang xoay người một cái, nhanh như chớp nhảy vào bụi cây rậm rạp ven rừng: “Hạ Hạ, sớm trở lại nhé.”
“Chúng ta chờ cậu.”
Bạch Hạ Hạ…
Một con mèo con với một con hổ lớn, cậu meo một tiếng, tôi gừ một tiếng, thay nhau kêu lên giống như hai con người bình thường nói chuyện với nhau. Cứ nói liên tục như vậy.
Cảnh này không cảm thấy kỳ lạ thì đúng là…
Trái tim nhỏ bé đang đập loạn xạ, Quách Triều Minh suýt nữa nuôi được một con mèo đã trở lại bình thường, ánh mắt nhìn theo con hổ đã đi xa, Quách Triều Minh khẽ chớp mắt.
Tống Bắc căn dặn người đi làm việc, để lại xe việt dã cho họ, còn những người còn lại thì chạy bộ trở về căn cứ. Lúc này người lái xe ngồi lên, âm thanh ầm ầm của động cơ vang lên xuyên qua lỗ tai mọi người ở đó.
Bạch Hạ Hạ ngạc nhiên, nghe thấy tiếng bước chân của Quách Triều Minh dần đi xa: “Mèo nhỏ!”
“Mau lên xe!”
Mèo trắng nhỏ rất không tình nguyện mà phản ứng lại.
Cô không tình nguyện nhảy lên xe, trong xe chỉ có bốn người. Ba người lão Liêu cũng bị áp giải đưa đến bệnh viện, thương thế của ba người này cũng không nhẹ, theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo thì cũng phải đưa đến bệnh viện để xem xét vết thương.
Bạch Hạ Hạ nhìn quanh bốn phía, suy nghĩ chút rồi nhảy đến vị trí bên tay phải Tống Bắc.
Bạch Hạ Hạ cảm thấy đầu cô hơi choáng váng khi nghe Tống Bắc và Quách Triều Minh nghiêm túc thảo luận về nhóm tội phạm buôn lậu lão Liêu kia.
Cô ngáp dài một cái, mơ mơ màng màng nằm xuống, cuộn mình thành một vòng rồi ngủ say.
Bộ lông mềm mại nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở đều đều của cô, cho thấy chủ nhân của nó đang ngủ một cách ngon lành.
Mấy ngày hôm nay Bạch Hạ Hạ đã rất mệt mỏi. Đầu tiên là theo chân đội cứu nạn khắp nơi, mọi chuyện không thành công lại cuống cuồng chạy tới cửa căn cứ để tìm người cứu giúp.
Chạy tới chạy lui, giữa đường còn đụng phải mấy người lão Liêu, tinh thần bị kéo căng đến bây giờ mới có thể thả lỏng một chút.
Tinh thần căng thẳng cao độ hai ba ngày, cho đến giờ đã được thoải mái, con mèo trắng nhỏ liền chìm vào giấc ngủ say.
“Bây giờ đã bắt được người rồi, cuối cùng cũng có thể bàn giao. Tính của đội trưởng Tần không phải kiểu dễ dàng làm chuyện bốc đồng, anh ấy mặc kệ vết thương đang trở nên nghiêm trọng hơn của bản thân cũng phải làm cho mấy người lão Liêu đi vòng vòng, dồn ép họ vào trong núi, chắc hẳn biết rằng chúng ta chưa phát hiện ra chuyện gì.” Quách Triều Minh cũng suy nghĩ, gật đầu phụ họa theo quan điểm của Đoàn Trưởng Tống.
Tần Tiêu trúng đạn ở bụng, mất máu quá nhiều, có nhiều chỗ bị gãy xương. Tần Tiêu vật lộn với đám người lão Liêu ở ngoài núi Thúy Liên dẫn tới bị thương, nhóm người đó quanh năm nhiều lần đối đầu với chính phủ, liều mạng chống lại điều tra cho nên biết rất nhiều điều, rất lợi hại.
Lúc đó Tần Tiêu liều mạng đuổi chúng vào trong núi chắc chắn là đã phát hiện ba người đó là đối tượng quan trọng cần được chú ý.
Có thể đây là điểm đột phá cho vụ án.
“Đội trưởng Tần quá liều lĩnh…” Quách Triều Minh không thể không nể phục sự dũng cảm và sự dũng mãnh kinh người của Tần Tiêu.
Nói thật, nếu như Tần Tiêu không đánh đổi tính mạng mà đi theo đối đầu với lão Liêu, chắc chắn mấy tên này sẽ không thể sa lưới toàn bộ.
Như vậy công sức của họ bỏ ra hơn một tháng qua đều đổ sông đổ bể.
Tống Bắc khẽ gật đầu.
Xe việt dã đi rất nhanh, lắc lư liên tục, Tống Bắc nghiêng đầu qua nhìn thấy Bạch Hạ Hạ đã cuộn tròn thành một cục ngủ say, không khỏi bật cười: “Con mèo nhỏ này mới là đại công thần.”
“Không có nó và con hổ kia, tình hình khó mà nói nổi.”
Quách Triều Minh nhìn cái bụng mềm mềm của Bạch Hạ Hạ phập phồng lên xuống, bộ lông mềm mại đó cảm giác sờ vào sẽ rất thích.
“Mèo nhỏ?”
“Meo meo?”
Quách Triều Minh thử thăm dò meo meo hai tiếng, Bạch Hạ Hạ vẫn ngủ rất sâu, không hề có ý muốn tỉnh.
Anh ta lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi, vội đến bên cạnh Bạch Hạ Hạ ngồi, cẩn thận đưa tay sờ cái đầu mèo tròn tròn nhỏ nhỏ, lại vuốt ve cái đuôi Bạch Hạ Hạ rối bù lên.
Con mèo nhỏ theo bản năng mà thu lại cái đuôi cuộn vào người.
Tống Bắc ngồi bên cạnh chưa thấy bao giờ: “Cậu cần gì phải lén lút như vậy hả?”
“... Khụ khụ.” Quách Triều Minh bây giờ mới phát hiện ra bản thân quá cuồng mê con mèo này rồi: “Con mèo nhỏ này quá thông minh, không cho sờ, cũng không cho ôm, vậy mà lúc ngủ cũng không để tôi lén sờ một cái.”
“Cậu sờ cẩn thận làm nó tỉnh dậy lại cào cho cậu mấy cái đấy.”
Tống Bắc vừa dứt lời, mèo nhỏ đang ngủ giống như cảm giác được có gì đó trên đầu mình, cái đầu run lên một cái.
Quách Triều Minh bị dọa sợ vội vàng rụt tay về.
Gần như trong một tích tắc vụt về vị trí cũ, dáng ngồi ngay thẳng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Động tác nhanh lẹ, làm người ta phải trợn mắt há mồm.
Tống Bắc?
Lỗ Kiến Hoa?
Nhưng Bạch Hạ Hạ chỉ cử động đầu một cái, không hề mở mắt ra, khoan thai duỗi người, trở mình lại cuộn người lại một chỗ, yên vị ngủ tiếp.
Lúc này còn giấu đi chiếc bụng nhỏ không cho người nhìn thấy.
Quách Triều Minh thở phào một hơi, chép miệng tiếc nuối.
Tống Bắc nhìn dáng vẻ như vừa gặp chuyện gì nguy hiểm lắm của anh chàng cấp dưới, vừa buồn cười lại hơi tức giận: “Nhìn cậu sợ thành cái gì kìa, không phải chỉ là một con mèo thôi hả?”
“Nó cũng không đánh lại cậu.”
“Trung Đoàn Trưởng, ông không hiểu được đâu.” Quách Triều Minh hùng hồn nói, dáng vẻ rất là hiểu biết: “Nuôi mèo cũng cần có cái duyên, Meo Meo không phải là vừa nhìn thấy tôi đã yêu thích, nhưng mà cũng có thể tiếp xúc lâu rồi có tình cảm. Chỉ cần nó có ấn tượng tốt với tôi, tính cách lại hợp nhau, nói không chừng nó lại đồng ý cho tôi ôm về nhà nuôi. Vậy nên tôi không thể để lộ được, phải thể hiện bản thân tôi ưu tú dịu dàng và hoàn hảo đến mức nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.