[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi
Chương 16: Đón Con (4)
Tuyết Gia
02/12/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Chí Cường gọi lại, lần này là ông Diệp nghe máy. "Ba, là con đây. Hai đứa nhỏ đâu?” Diệp Chí Cường lúc này không có tâm tình nói chuyện phiếm, đi thẳng vào chủ đề.
"Hai đứa nhỏ? Không phải con cho Thư Kiến Ba đến đón nó sao?” Lão Diệp khịt mũi: “Con không biết à?”
Diệp Chí Cường đột nhiên đứng bật dậy: “Hai đứa nhỏ do Thư Kiến Ba đón?" Anh ta phải sớm nghĩ tới Thư Kiến Dương chẳng phải người tốt lành gì.
"Đúng vậy, vừa mới đến đón đi rồi. Chắc bây giờ cậu ấy đã lên chuyến xe buýt buổi tối. Sao vậy? Không phải con kêu cậu ấy đến đón à?" Ông Diệp lo lắng.
"Mấy ngày nay con bận quá nên không quản việc nhà nhiều. Mắt thấy chỉ còn hai ngày nữa là khai giảng nên mới gọi điện về hỏi. Có lẽ Thư Nhan đã nhờ anh họ đến đón. Con sẽ gọi hỏi sau.” Về chuyện ly hôn của họ, anh ta vẫn chưa nói với gia đình, càng không thể nói bây giờ. Như vậy chưa đủ ồn ào sao?
“Vậy con mau gọi điện thoại hỏi đi.” Hôm nay mí mắt của ông Diệp liên tục giật giật, trong lòng luôn cảm thấy không ổn.
“Con biết rồi. Thư Kiến Ba là hiệu trưởng. Giao cho anh ấy có gì mà đáng lo? Con cúp máy trước đây, gọi cho ba sau." Sau khi cúp điện thoại, Diệp Chí Cường gần như nghiến chặt răng.
Từ làng Lĩnh An đi vào thị trấn phải mất 40 phút. Hai đứa trẻ không biết bắt xe như thế nào, mặt mày ủ dột. Nhưng may mà những người do Thư Kiến Dương sắp xếp đã đợi sẵn ở nhà ga. Khi gặp hai đứa trẻ, họ sẽ đưa chúng đến thẳng Tây thành.
“Hai đứa nhỏ đến rồi.” Thư Kiến Dương gõ cửa phòng Thư Nhan, nhìn thấy cô bèn nói.
“Đến rồi sao?” Thư Nhan đột nhiên có hơi do dự, những lời thề son sắc trước đây, kiếm thật nhiều tiền gì gì đó, thật ra là để tự an ủi bản thân, một thiếu nữ đơn thân bỗng chốc làm mẹ, đó là gánh nặng không hề nhỏ.
Con dâu xấu cũng nên gặp ba mẹ chồng, đây là trách nhiệm gốc rễ, cô kế thừa nguyên thân và cũng kế thừa trách nhiệm mà lẽ ra cô phải đảm nhận.
Thấy người mẹ Thư Nhan, hai đứa bé cũng không có phản ứng đặc biệt lớn, Diệp Thanh Thanh nhát gan cúi đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn Thư Nhan một chút, trong ánh mắt mang theo khát vọng lẫn một tia sợ hãi. Em trai ở một bên thì hoàn toàn tương phản, khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn thấy Thư Nhan cũng không đứng dậy, hoàn toàn không có vẻ thân mật vui sướng khi con nhìn thấy mẹ.
Trong hai đứa bé thì con gái lớn là nguyên thân tự nuôi nấng, con trai nhỏ sau khi sinh ra không bao lâu thì bị bà Diệp ôm đi, trừ cho bú, thời gian còn lại rất ít khi tiếp xúc với nguyên thân, tình cảm mẹ con rất mờ nhạt bình thường.
Lẽ ra nguyên thân sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã nhận được sự đối xử không công bằng, sau khi sinh con gái thì bị nhà chồng ghét bỏ, hẳn là cảm động lây nhau nên phải đối xử với con gái tốt hơn mới đúng. Kết quả nguyên thân cũng xem con gái là hàng lỗ vốn, có thể để cho con gái ăn no mặt ấm là được rồi, dù sao đến mười bảy mười tám sẽ lấy chồng trở thành người nhà khác.
Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, Thư Nhan không thể nào hiểu được tư tưởng của bọn họ, mình vốn chịu khổ bởi gia đình trọng nam khinh nữ, chẳng lẽ không nên đối xử tốt gấp bội với con gái?
Hai đứa bé một đứa từ nhỏ đã bị xem nhẹ mà lớn lên, tính cách hơi tự ti nhát gan. Một đứa bị ông nội bà nội nuông chiều lớn lên, muốn cái gì thì có cái đó, làm việc và nói chuyện vô cùng ngang ngược, nghiêm nhiên là hoàng đế nhỏ ở trong nhà. Có lẽ bị lây thái độ của ông bà nội, Diệp Thiên Bảo đối với nguyên thân còn mang theo sự ghét bỏ nhàn nhạt.
Đây là thái độ nên có của con trai ba tuổi đối với mẹ sao? Dù là Thư Nhan chưa tình sinh con nuôi con, cũng biết hai đứa nhỏ này bị nuôi hỏng rồi. Cùng may con còn nhỏ, có thể uốn nắn trở lại.
Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Chí Cường gọi lại, lần này là ông Diệp nghe máy. "Ba, là con đây. Hai đứa nhỏ đâu?” Diệp Chí Cường lúc này không có tâm tình nói chuyện phiếm, đi thẳng vào chủ đề.
"Hai đứa nhỏ? Không phải con cho Thư Kiến Ba đến đón nó sao?” Lão Diệp khịt mũi: “Con không biết à?”
Diệp Chí Cường đột nhiên đứng bật dậy: “Hai đứa nhỏ do Thư Kiến Ba đón?" Anh ta phải sớm nghĩ tới Thư Kiến Dương chẳng phải người tốt lành gì.
"Đúng vậy, vừa mới đến đón đi rồi. Chắc bây giờ cậu ấy đã lên chuyến xe buýt buổi tối. Sao vậy? Không phải con kêu cậu ấy đến đón à?" Ông Diệp lo lắng.
"Mấy ngày nay con bận quá nên không quản việc nhà nhiều. Mắt thấy chỉ còn hai ngày nữa là khai giảng nên mới gọi điện về hỏi. Có lẽ Thư Nhan đã nhờ anh họ đến đón. Con sẽ gọi hỏi sau.” Về chuyện ly hôn của họ, anh ta vẫn chưa nói với gia đình, càng không thể nói bây giờ. Như vậy chưa đủ ồn ào sao?
“Vậy con mau gọi điện thoại hỏi đi.” Hôm nay mí mắt của ông Diệp liên tục giật giật, trong lòng luôn cảm thấy không ổn.
“Con biết rồi. Thư Kiến Ba là hiệu trưởng. Giao cho anh ấy có gì mà đáng lo? Con cúp máy trước đây, gọi cho ba sau." Sau khi cúp điện thoại, Diệp Chí Cường gần như nghiến chặt răng.
Từ làng Lĩnh An đi vào thị trấn phải mất 40 phút. Hai đứa trẻ không biết bắt xe như thế nào, mặt mày ủ dột. Nhưng may mà những người do Thư Kiến Dương sắp xếp đã đợi sẵn ở nhà ga. Khi gặp hai đứa trẻ, họ sẽ đưa chúng đến thẳng Tây thành.
“Hai đứa nhỏ đến rồi.” Thư Kiến Dương gõ cửa phòng Thư Nhan, nhìn thấy cô bèn nói.
“Đến rồi sao?” Thư Nhan đột nhiên có hơi do dự, những lời thề son sắc trước đây, kiếm thật nhiều tiền gì gì đó, thật ra là để tự an ủi bản thân, một thiếu nữ đơn thân bỗng chốc làm mẹ, đó là gánh nặng không hề nhỏ.
Con dâu xấu cũng nên gặp ba mẹ chồng, đây là trách nhiệm gốc rễ, cô kế thừa nguyên thân và cũng kế thừa trách nhiệm mà lẽ ra cô phải đảm nhận.
Thấy người mẹ Thư Nhan, hai đứa bé cũng không có phản ứng đặc biệt lớn, Diệp Thanh Thanh nhát gan cúi đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn Thư Nhan một chút, trong ánh mắt mang theo khát vọng lẫn một tia sợ hãi. Em trai ở một bên thì hoàn toàn tương phản, khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn thấy Thư Nhan cũng không đứng dậy, hoàn toàn không có vẻ thân mật vui sướng khi con nhìn thấy mẹ.
Trong hai đứa bé thì con gái lớn là nguyên thân tự nuôi nấng, con trai nhỏ sau khi sinh ra không bao lâu thì bị bà Diệp ôm đi, trừ cho bú, thời gian còn lại rất ít khi tiếp xúc với nguyên thân, tình cảm mẹ con rất mờ nhạt bình thường.
Lẽ ra nguyên thân sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã nhận được sự đối xử không công bằng, sau khi sinh con gái thì bị nhà chồng ghét bỏ, hẳn là cảm động lây nhau nên phải đối xử với con gái tốt hơn mới đúng. Kết quả nguyên thân cũng xem con gái là hàng lỗ vốn, có thể để cho con gái ăn no mặt ấm là được rồi, dù sao đến mười bảy mười tám sẽ lấy chồng trở thành người nhà khác.
Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, Thư Nhan không thể nào hiểu được tư tưởng của bọn họ, mình vốn chịu khổ bởi gia đình trọng nam khinh nữ, chẳng lẽ không nên đối xử tốt gấp bội với con gái?
Hai đứa bé một đứa từ nhỏ đã bị xem nhẹ mà lớn lên, tính cách hơi tự ti nhát gan. Một đứa bị ông nội bà nội nuông chiều lớn lên, muốn cái gì thì có cái đó, làm việc và nói chuyện vô cùng ngang ngược, nghiêm nhiên là hoàng đế nhỏ ở trong nhà. Có lẽ bị lây thái độ của ông bà nội, Diệp Thiên Bảo đối với nguyên thân còn mang theo sự ghét bỏ nhàn nhạt.
Đây là thái độ nên có của con trai ba tuổi đối với mẹ sao? Dù là Thư Nhan chưa tình sinh con nuôi con, cũng biết hai đứa nhỏ này bị nuôi hỏng rồi. Cùng may con còn nhỏ, có thể uốn nắn trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.