Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn
Chương 20:
Hàn Đông
17/08/2024
Thị trấn nhỏ này cũng không lớn, mấy năm nay kinh tế phát triển, rất nhiều người đều xây nhà mới, quy hoạch nhà cửa mới cũng tương đối chỉnh tề.
Trong trấn có khá nhiều người trẻ tuổi đều ra ngoài làm công, nhưng còn có rất nhiều cư dân trung lão niên vốn ở nơi này, có một số người tự mình làm chút buôn bán nhỏ, có một số thì giúp người trẻ chăm sóc con cái.
Tuy rằng thị trấn không lớn, nhưng mà người vẫn rất nhiều.
Người càng nhiều, thị phi càng nhiều, dù sao mỗi thôn đều có trạm tình báo của mình.
Vị trí này nằm ở trung tâm kết nối của mấy con phố, có một cái bàn đá và ghế đá, còn có cây lớn hóng mát, chính là nơi mọi người thích tụ tập cùng một chỗ.
Nghe được tên Thẩm Việt, Đường Thư dừng bước chân lại, cô tìm theo tiếng nhìn về phía người phụ nữ nói chuyện, khuôn mặt tròn tóc ngắn ngang tai, khóe mắt bên miệng nếp nhăn rõ ràng, lấy bà ta làm trung tâm có một đám phụ nữ trung niên tuổi tác tương đương vây quanh một vòng.
Người phụ nữ tóc ngắn không phát hiện Đường Thư, mà tiếp tục đề tài vừa rồi: "Sáng sớm hai ngày trước, tôi thấy một mình cô ta cầm túi hành lý ngồi lên xe lửa, bên cạnh còn có một người đàn ông xa lạ."
Đám người vây xem trong tay là một nắm hạt dưa, vừa ném vỏ hạt dưa vừa dựng lỗ tai lên nghe: "Chậc chậc chậc, còn có chuyện này sao? Sao nhìn không giống nhỉ?"
Mặc dù mọi người thích hóng chuyện, nhưng cũng không dám nói quá chắc chắn.
Nhất là người trong cuộc này còn có liên quan đến Thẩm Việt, Thẩm Việt ở trên trấn nổi danh lưu manh, từ nhỏ không học vấn không nghề nghiệp, lúc đi học còn là lão đại trong trường học, nghe nói chuyên môn thu phí bảo hộ của người ta. Sau này đọc sách không nổi nữa, liền thành lưu manh, có người nói thường xuyên nhìn thấy anh đánh nhau ẩu đả, phóng hỏa đốt nhà, thậm chí còn có người nói anh bỏ độc giết người, từng vào cục cảnh sát.
Quả thực chính là một sự tồn tại mà nghe tin đã sợ mất mật.
Mọi người thấy anh đều sẽ đi đường vòng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hóng chuyện tràn đầy hào hứng.
Lý Hồng Mai ném vỏ hạt dưa trong tay xuống đất, khẽ xì nói: "Tôi khẳng định không nhìn lầm, nói không chừng là phát hiện ra bộ mặt thật của Thẩm Việt, bị dọa chạy mất!"
Tuy rằng Thẩm Việt tiếng xấu lan xa, nhưng anh có vẻ ngoài rất đẹp, phàm là con gái nhà ai nếu ở độ tuổi không hiểu chuyện, thiếu nữ hoài xuân, hầu như đều vụng trộm yêu thầm Thẩm Việt, khi bọn họ biết Thẩm Việt làm lớn bụng con gái nhà người ta, một nửa là thổn thức, một nửa là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ai biết, đứa nhỏ còn chưa sinh ra, người ta đã chạy rồi?
Đường Thư nghe thấy những lời nói ác độc càng ngày càng quá đáng này, nhìn Thẩm Việt bên cạnh, chỉ thấy anh thờ ơ, thậm chí còn đang sờ vào điếu thuốc lá trong túi áo.
Đường Thư không hề nghĩ ngợi bước lên phía trước, chen vào trong đám người, vẻ mặt tò mò hỏi: "Ai vậy ai vậy? Vợ ai chạy theo người ta vậy?"
Lý Hồng Mai liếc cô một cái, hôm nay Đường Thư búi tóc cao, lộ ra khuôn mặt trắng nõn cùng cổ thiên nga, cô gái nhỏ mắt to, lông mi cong dài, môi đỏ tai tuyết, cực kỳ xinh đẹp.
Lý Hồng Mai nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người, một giây sau hắng giọng một cái, coi Đường Thư trở thành đám người hóng hớt mới gia nhập: "Còn không phải cô vợ nhỏ của Thẩm Việt kia..."
Sau đó, bà ta lại thêm mắm thêm muối nói lại lời vừa rồi, nhưng mà lần này càng quá đáng, nói Thẩm Việt thành ăn nhậu chơi gái đánh bạc mọi thứ đều đủ, một đám người nghe vậy càng thêm hưng phấn, hận không thể lập tức kéo Thẩm Việt tới phê đấu một phen.
Chỉ có Đường Thư nghe mà suýt bật cười, người này căn bản không biết mình, còn có dáng vẻ nói như thật vậy?
Đường Thư khẽ xùy một tiếng, ngây thơ vô tội hỏi: "Các thím, Thẩm Việt mà mọi người nói là anh ấy sao?"
Dứt lời, cô chỉ chỉ vào Thẩm Việt đứng hút thuốc ở ven đường, người đàn ông cao lớn đứng thẳng tắp ở cách đó không xa, giống như một bức tranh, làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Có cái gì có thể xấu hổ hơn được, nói xấu sau lưng người ta lại bị người ta bắt ở trước mặt mọi người?
Trong trấn có khá nhiều người trẻ tuổi đều ra ngoài làm công, nhưng còn có rất nhiều cư dân trung lão niên vốn ở nơi này, có một số người tự mình làm chút buôn bán nhỏ, có một số thì giúp người trẻ chăm sóc con cái.
Tuy rằng thị trấn không lớn, nhưng mà người vẫn rất nhiều.
Người càng nhiều, thị phi càng nhiều, dù sao mỗi thôn đều có trạm tình báo của mình.
Vị trí này nằm ở trung tâm kết nối của mấy con phố, có một cái bàn đá và ghế đá, còn có cây lớn hóng mát, chính là nơi mọi người thích tụ tập cùng một chỗ.
Nghe được tên Thẩm Việt, Đường Thư dừng bước chân lại, cô tìm theo tiếng nhìn về phía người phụ nữ nói chuyện, khuôn mặt tròn tóc ngắn ngang tai, khóe mắt bên miệng nếp nhăn rõ ràng, lấy bà ta làm trung tâm có một đám phụ nữ trung niên tuổi tác tương đương vây quanh một vòng.
Người phụ nữ tóc ngắn không phát hiện Đường Thư, mà tiếp tục đề tài vừa rồi: "Sáng sớm hai ngày trước, tôi thấy một mình cô ta cầm túi hành lý ngồi lên xe lửa, bên cạnh còn có một người đàn ông xa lạ."
Đám người vây xem trong tay là một nắm hạt dưa, vừa ném vỏ hạt dưa vừa dựng lỗ tai lên nghe: "Chậc chậc chậc, còn có chuyện này sao? Sao nhìn không giống nhỉ?"
Mặc dù mọi người thích hóng chuyện, nhưng cũng không dám nói quá chắc chắn.
Nhất là người trong cuộc này còn có liên quan đến Thẩm Việt, Thẩm Việt ở trên trấn nổi danh lưu manh, từ nhỏ không học vấn không nghề nghiệp, lúc đi học còn là lão đại trong trường học, nghe nói chuyên môn thu phí bảo hộ của người ta. Sau này đọc sách không nổi nữa, liền thành lưu manh, có người nói thường xuyên nhìn thấy anh đánh nhau ẩu đả, phóng hỏa đốt nhà, thậm chí còn có người nói anh bỏ độc giết người, từng vào cục cảnh sát.
Quả thực chính là một sự tồn tại mà nghe tin đã sợ mất mật.
Mọi người thấy anh đều sẽ đi đường vòng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hóng chuyện tràn đầy hào hứng.
Lý Hồng Mai ném vỏ hạt dưa trong tay xuống đất, khẽ xì nói: "Tôi khẳng định không nhìn lầm, nói không chừng là phát hiện ra bộ mặt thật của Thẩm Việt, bị dọa chạy mất!"
Tuy rằng Thẩm Việt tiếng xấu lan xa, nhưng anh có vẻ ngoài rất đẹp, phàm là con gái nhà ai nếu ở độ tuổi không hiểu chuyện, thiếu nữ hoài xuân, hầu như đều vụng trộm yêu thầm Thẩm Việt, khi bọn họ biết Thẩm Việt làm lớn bụng con gái nhà người ta, một nửa là thổn thức, một nửa là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ai biết, đứa nhỏ còn chưa sinh ra, người ta đã chạy rồi?
Đường Thư nghe thấy những lời nói ác độc càng ngày càng quá đáng này, nhìn Thẩm Việt bên cạnh, chỉ thấy anh thờ ơ, thậm chí còn đang sờ vào điếu thuốc lá trong túi áo.
Đường Thư không hề nghĩ ngợi bước lên phía trước, chen vào trong đám người, vẻ mặt tò mò hỏi: "Ai vậy ai vậy? Vợ ai chạy theo người ta vậy?"
Lý Hồng Mai liếc cô một cái, hôm nay Đường Thư búi tóc cao, lộ ra khuôn mặt trắng nõn cùng cổ thiên nga, cô gái nhỏ mắt to, lông mi cong dài, môi đỏ tai tuyết, cực kỳ xinh đẹp.
Lý Hồng Mai nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người, một giây sau hắng giọng một cái, coi Đường Thư trở thành đám người hóng hớt mới gia nhập: "Còn không phải cô vợ nhỏ của Thẩm Việt kia..."
Sau đó, bà ta lại thêm mắm thêm muối nói lại lời vừa rồi, nhưng mà lần này càng quá đáng, nói Thẩm Việt thành ăn nhậu chơi gái đánh bạc mọi thứ đều đủ, một đám người nghe vậy càng thêm hưng phấn, hận không thể lập tức kéo Thẩm Việt tới phê đấu một phen.
Chỉ có Đường Thư nghe mà suýt bật cười, người này căn bản không biết mình, còn có dáng vẻ nói như thật vậy?
Đường Thư khẽ xùy một tiếng, ngây thơ vô tội hỏi: "Các thím, Thẩm Việt mà mọi người nói là anh ấy sao?"
Dứt lời, cô chỉ chỉ vào Thẩm Việt đứng hút thuốc ở ven đường, người đàn ông cao lớn đứng thẳng tắp ở cách đó không xa, giống như một bức tranh, làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Có cái gì có thể xấu hổ hơn được, nói xấu sau lưng người ta lại bị người ta bắt ở trước mặt mọi người?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.