Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn
Chương 26:
Hàn Đông
18/08/2024
Trước khi đến với "Đường Thư", đương nhiên có nữ sinh khác lấy lòng Thẩm Việt, về phần có từng chân chính qua lại hay không, ngay cả nguyên chủ cũng hoàn toàn không biết gì cả, càng không biết còn có chuyện như vậy phát sinh. Cho dù là tiến vào ở nhà Thẩm Việt, nguyên chủ cũng không có quản anh, anh ở bên ngoài làm gì, có bạn bè gì cũng không rõ ràng lắm.
Thím Lưu thấy sắc mặt Đường Thư không tốt lắm, lại nói: "Nhưng Thẩm Việt một mực phủ nhận chuyện này, cũng nói mình không trộm tiền của Lý Hồng Mai, việc này ầm ĩ, quan hệ hai nhà càng kém, không biết vì sao, Thẩm Việt vô duyên vô cớ lại đánh con trai út của Lý Hồng Mai kia một trận, hại nó thiếu chút nữa ngay cả thi đại học cũng không tham gia được."
"Nhưng mà đứa con trai kia của Lý Hồng Mai cũng rất lợi hại, không chỉ mang theo một thân thương tích đi thi đại học, còn thi đậu đại học danh tiếng Dương Thành, Lý Hồng Mai khỏi nói có biết bao kiêu ngạo. Nhưng bởi vì việc này, sau khi bà cụ chết, Lý Hồng Mai đặc biệt nhằm vào Thẩm Việt, khắp nơi làm hỏng thanh danh của thằng bé."
Vốn tưởng rằng Đường Thư sẽ rất tức giận về nhà tìm Thẩm Việt hỏi rõ ràng, kết quả cô chỉ là rất bình tĩnh hỏi: "Vậy con gái của Lý Hồng Mai thì sao?"
Thím Lưu thở dài một hơi: "Đứa bé đó cũng đáng thương, xảy ra chuyện như vậy sao còn mặt mũi ở trấn nhỏ này? Không phải bị người ta dùng nước bọt dìm chết đuối à? Cho nên Lý Hồng Mai liền đưa nó đến trường cấp ba trong thành phố học, bình thường ở nhà cậu nó, đến Tết mới về."
Đường Thư thở dài một hơi, đổ thừa Thẩm Việt không nói, thế đạo này chính là như vậy, rõ ràng không phải lỗi của cô gái kia, nhưng lời đồn đãi vẫn giống như một thanh đao sắc bén rơi vào trên người cô ta.
Chỉ là, Đường Thư vẫn như cũ không tin Thẩm Việt sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nếu như anh thật sự "xấu" như vậy, ở thời điểm nguyên chủ ôm ấp yêu thương, cũng sẽ không cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Đường Thư siết chặt nắm đấm, cười nhìn thím Lưu: "Thím Lưu, cảm ơn thím, cháu phải trở về giặt quần áo một chút, thím tranh thủ ăn lúc còn nóng đi."
Thím Lưu tiễn Đường Thư ra cửa, an ủi cô: "Cháu đừng để trong lòng, tuy rằng trong mắt người ngoài Thẩm Việt không tính là đứa trẻ ngoan, nhưng thím biết nó không đến mức xấu như vậy, hai nhà ta ở gần nhau lâu như vậy, nửa xu cũng chưa từng mất, Thẩm Việt sao lại đi trộm tiền nhà Lý Hồng Mai chứ?"
Đường Thư nghe ra ý tứ của thím Lưu, chuyện trộm tiền, bà ấy không tin.
Nhưng chuyện ức hiếp con gái, trong lòng bà ấy cũng không rõ.
"Thím Lưu, cháu biết rồi, cháu tin tưởng Thẩm Việt." Đường Thư cười cười, giọng điệu kiên định.
*
Đường Thư mang đầy bụng tâm sự chậm rãi đi về nhà.
Khi cô đi đến cửa sân, Thẩm Việt vừa vặn giặt xong quần áo của hai người, nghe được tiếng bước chân, ngước mắt nhìn cô một cái: "Cháo nấu xong rồi, để lên bàn đó."
Thẩm Việt không nhìn cô nữa, động tác lưu loát vắt khô quần áo của cô, phơi trên gậy trúc.
Đường Thư thu hồi cảm xúc, đi vào phòng bếp cầm hai cái bát, sau đó đổ chút nước sôi tráng hai cái bát một lần, lại cầm đến phòng khách, múc hai bát cháo đặt lên bàn.
Thẩm Việt phơi xong quần áo lại múc nước đi, Đường Thư đợi một lúc, mãi đến khi tiếng nước ào ào dừng lại, mới đi qua phòng bếp: "Còn bận cái gì? Đi ăn điểm tâm trước đi."
Mấy ngày nay bọn họ gần như đều tách ra để ăn điểm tâm, Đường Thư dậy trễ, Thẩm Việt tự nhiên không đợi cô. Nhưng vừa rồi Đường Thư đếm một chút chỗ bánh bao kia, một cái cũng không động vào, Thẩm Việt hẳn là đang đợi cô.
Thím Lưu thấy sắc mặt Đường Thư không tốt lắm, lại nói: "Nhưng Thẩm Việt một mực phủ nhận chuyện này, cũng nói mình không trộm tiền của Lý Hồng Mai, việc này ầm ĩ, quan hệ hai nhà càng kém, không biết vì sao, Thẩm Việt vô duyên vô cớ lại đánh con trai út của Lý Hồng Mai kia một trận, hại nó thiếu chút nữa ngay cả thi đại học cũng không tham gia được."
"Nhưng mà đứa con trai kia của Lý Hồng Mai cũng rất lợi hại, không chỉ mang theo một thân thương tích đi thi đại học, còn thi đậu đại học danh tiếng Dương Thành, Lý Hồng Mai khỏi nói có biết bao kiêu ngạo. Nhưng bởi vì việc này, sau khi bà cụ chết, Lý Hồng Mai đặc biệt nhằm vào Thẩm Việt, khắp nơi làm hỏng thanh danh của thằng bé."
Vốn tưởng rằng Đường Thư sẽ rất tức giận về nhà tìm Thẩm Việt hỏi rõ ràng, kết quả cô chỉ là rất bình tĩnh hỏi: "Vậy con gái của Lý Hồng Mai thì sao?"
Thím Lưu thở dài một hơi: "Đứa bé đó cũng đáng thương, xảy ra chuyện như vậy sao còn mặt mũi ở trấn nhỏ này? Không phải bị người ta dùng nước bọt dìm chết đuối à? Cho nên Lý Hồng Mai liền đưa nó đến trường cấp ba trong thành phố học, bình thường ở nhà cậu nó, đến Tết mới về."
Đường Thư thở dài một hơi, đổ thừa Thẩm Việt không nói, thế đạo này chính là như vậy, rõ ràng không phải lỗi của cô gái kia, nhưng lời đồn đãi vẫn giống như một thanh đao sắc bén rơi vào trên người cô ta.
Chỉ là, Đường Thư vẫn như cũ không tin Thẩm Việt sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nếu như anh thật sự "xấu" như vậy, ở thời điểm nguyên chủ ôm ấp yêu thương, cũng sẽ không cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Đường Thư siết chặt nắm đấm, cười nhìn thím Lưu: "Thím Lưu, cảm ơn thím, cháu phải trở về giặt quần áo một chút, thím tranh thủ ăn lúc còn nóng đi."
Thím Lưu tiễn Đường Thư ra cửa, an ủi cô: "Cháu đừng để trong lòng, tuy rằng trong mắt người ngoài Thẩm Việt không tính là đứa trẻ ngoan, nhưng thím biết nó không đến mức xấu như vậy, hai nhà ta ở gần nhau lâu như vậy, nửa xu cũng chưa từng mất, Thẩm Việt sao lại đi trộm tiền nhà Lý Hồng Mai chứ?"
Đường Thư nghe ra ý tứ của thím Lưu, chuyện trộm tiền, bà ấy không tin.
Nhưng chuyện ức hiếp con gái, trong lòng bà ấy cũng không rõ.
"Thím Lưu, cháu biết rồi, cháu tin tưởng Thẩm Việt." Đường Thư cười cười, giọng điệu kiên định.
*
Đường Thư mang đầy bụng tâm sự chậm rãi đi về nhà.
Khi cô đi đến cửa sân, Thẩm Việt vừa vặn giặt xong quần áo của hai người, nghe được tiếng bước chân, ngước mắt nhìn cô một cái: "Cháo nấu xong rồi, để lên bàn đó."
Thẩm Việt không nhìn cô nữa, động tác lưu loát vắt khô quần áo của cô, phơi trên gậy trúc.
Đường Thư thu hồi cảm xúc, đi vào phòng bếp cầm hai cái bát, sau đó đổ chút nước sôi tráng hai cái bát một lần, lại cầm đến phòng khách, múc hai bát cháo đặt lên bàn.
Thẩm Việt phơi xong quần áo lại múc nước đi, Đường Thư đợi một lúc, mãi đến khi tiếng nước ào ào dừng lại, mới đi qua phòng bếp: "Còn bận cái gì? Đi ăn điểm tâm trước đi."
Mấy ngày nay bọn họ gần như đều tách ra để ăn điểm tâm, Đường Thư dậy trễ, Thẩm Việt tự nhiên không đợi cô. Nhưng vừa rồi Đường Thư đếm một chút chỗ bánh bao kia, một cái cũng không động vào, Thẩm Việt hẳn là đang đợi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.